Chờ Đợi Em

Chương 15 : Sát thủ

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Cấp cứu trôi qua bốn giờ, bác sĩ bước ra với bộ dạng mệt mỏi.



"Bác sĩ, vợ tôi cô ấy thế nào rồi?"- Ngô Trác Thăng chạy lại vội hỏi.



"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng mất máu quá nhiều, nên sẽ hôn mê vài ngày, nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ sẽ khoẻ lại" Bác sĩ nói.



Sa Mạn Mạn thở nhẹ ra, Ám Dạ Thần và Lê Ngọc Khánh cũng vậy. Còn Ngô Trác Thăng nghe bác sĩ nói vui mừng, cô không sao, không sao rồi.



Bác sĩ nói đã đưa cô đến phòng hồi sức, xong rời đi. Sa Mạn Mạn nghe vậy vội đi đến, nhưng lại bị Lê Ngọc Khánh kéo lại, người lúc này lo nhất cho cô là Ngô Trác Thăng, nên để anh và cô ở riêng.



Sa Mạn Mạn liền, ra về cùng Lê Ngọc Khánh. Còn Ám Dạ Thần thì về điều tra người phụ nữ kia, còn Ngô Trác Thăng  chạy như điên đến phòng bệnh của cô.



Mở cửa phòng ra, Hạ Như Song đang  nằm yên trên giường, gương mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều.



Anh đau lòng, ngồi bên cạnh đưa tay lên, vuốt ve gò má cô, con mèo ngốc này, sao lại đỡ cho anh nhát dao đó chứ? 



Anh bị thương thì có sao đâu, còn cô, bị thương biết anh lo lắm không?



Đúng là đồ ngốc, ngốc quá ngốc mà. 



** 



"Ưm..."- Hạ Như Song tỉnh dậy, mở mắt ra, xung quanh là căn phòng màu trắng, sao cả người cô mềm nhũn thế này? 



Không thể nhúc nhích vậy? Sao cô nằm đây? Hình như... lúc trưa anh đưa cô về công ty, thì bị người đàn bà nọ đi tới cầm dao muốn giết anh, cô không suy nghĩ lao ra đỡ cho anh thì phải. 



Phải rồi, Ngô Trác Thăng, anh ấy đâu?



Cô muốn đi xuống giường, nhưng cả người không có chút sức lực gì. Chỉ biết nằm bất lực ở đó. Thăng anh đâu rồi? Anh có sao không? Sao em không thấy anh?



Cạch... 



Cửa phòng mở ra, Ngô Trác Thăng  bước vào, thấy cô vội chạy tới.



"Song Nhi, em tỉnh rồi" Cô đã hôn mê một ngày một đêm rồi, làm anh lo chết được, cuối cùng con mèo hư của anh tỉnh rồi, may quá.



Sa Mạn Mạn bên ngoài nghe vậy, vội chạy vào phòng khóc nức nở.



"Song Nhi đáng ghét, cậu biết mình lo lắm không?"- Sa Mạn Mạn khóc nức nở.



"Tớ... không sao rồi mà"- Hạ Như Song yếu ớt nói, chết tiệt sao chỉ có nhát dao mà làm cô trở nên yếu đuối như vậy chứ? 



Trước đây đâu có. 



Lê Ngọc Khánh lúc này đi vào, kéo Sa Mạn Mạn ra ngoài vỗ về, trả lại bầu không gian riêng cho cả hai.



"Em có thấy không khoẻ chỗ nào không?"- Ngô Trác Thăng  hỏi.



Cô lắc đầu.



"Em.. khát nước" Cô nhẹ nhàng nói.



Anh vội quay sang rót nước cho cô, đỡ cô ngồi dậy, giúp cô uống li nước.



Uống được nữa cô lại thôi, vậy đủ rồi, cô chưa muốn làm trâu nước đâu.
Đẩy cô ra ngoài, cô cảm thấy dễ chịu hơn. Aaa bị bắt trong phòng khó chịu mà, ra đây vẫn tốt hơn nhiều.



Anh đẩy cô đi vòng vòng, đến khi hơi lạnh, cô quay sang nói với anh lên phòng lấy giúp cô khăn choàng, anh vui vẻ gật đầu về phòng lấy cho cô.



Cô ngồi đó, nhìn bầu trời đầy sao kia. Bỗng ai đó bịt kín mặt đi đến chỗ cô.



"Ai vậy?" Cô nhìn người lạ mặt đứng trước mình.



Người lạ kia bỏ khẩu trang ra, cô giật mình, là người muốn đâm anh nhưng lại đâm cô đây mà.



"Xin cô, nghe tôi nói một lát được không?" Người phụ nữ kia khẩn cầu.



"Bà muốn nói gì?" Cô lắng nghe.



"Tôi xin lỗi, vì lần đó là tôi sai, tôi mong cô có thể giúp hai đứa con nhỏ của tôi, chỉ cần cô giúp tôi sẽ đi đầu thú" Người phụ nữ kia nói, xong rút ra tờ giấy đưa cho cô.



Cô cầm tờ giấy, đây chắc là địa chỉ nơi hai đứa con của người phụ nữ này ở sao?



"Xin cô, tôi ngồi tù không ai nuôi hai đứa nó, chỉ có cô" Người phụ nữ cầu xin.



"Được tôi sẽ giúp bà" Cô nói, dù gì mấy đứa trẻ không có tội, mẹ nó đi tù thì ai nuôi chứ? 



Thôi thì cô giúp nguời vậy, dù gì nhìn bà ta cũng là người tốt, không phải là cố ý muốn đâm anh suy ra thành đâm cô.



"Cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều, còn nữa, vụ chồng tôi ở công trình có người đứng sau" Bà ta nói.



Công trình? Sao cô không hiểu gì vậy? Tai nạn công trình hay gì đó sao? Có kẽ anh giấu cô đây mà, từ rồi hỏi anh, hỏi người đứng sau là ai đã.



"Là ai? Bà nói đi?" Cô gấp gáp.



"Là..." Bà ta định nói thì...



"Hự..." Bà ta bỗng ngã về phía cô.



"Bà, bà sao vậy?" 



Bà ta sao vậy? Sao sao lại như vậy?



Cô thấy có gì ấm ấm dưới tay, đưa lên thì... máu.. máu nhiều quá, sao sao lại có máu.



"Á Á Á Á Á Á Á" - Cô hoảng loạn hét lên, đẩy người đàn bà kia ra hoảng sợ. 



Người đàn bà đó... bà ta... bà ta sao lại có máu, sao lại có máu... sao lại.



Ngô Trác Thăng  đang đi xuống, nghe tiếng la vội chạy tới. Thì trước mặt anh là hình ảnh kinh hoàng, người đàn bà đâm cô lần trước đang nằm dưới vũng máu, còn cô đang hoảng sợ, hai tay đầy máu nhìn bà ta đang bất tỉnh nhân sự.



Anh vội chạy lại chỗ cô, ôm cô vào lòng.



"Song Nhi, có chuyện gì? Nói anh nghe, sao tay em lại có máu, còn người đàn bà kia nữa, sao lại?"



Cô hoảng sợ, nắm chặt áo anh.



"Bà ta.. máu.. tự dưng.. ngã xuống" Cô hoảng loạn nói.