Chờ Đợi Em

Chương 4 : Ly Mạn Mạn

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Ăn tối xong.



Ngô Trác Thăng bảo Hạ Như Song về phòng ngủ đi. Để anh dọn là được,nhưng cái bản tính sinh ra của cô là cứng đầu. Cứng đến mức không thể tả được.



Hạ Như Song ở lại bếp,dọn dẹp rửa chén xong quay về phòng ngủ mà không thèm đếm xỉa Ngô Trác Thăng. Ngô Trác Thăng cười khổ,vợ anh sao mà lạnh như băng giá vậy?



Hazz sao anh khổ vậy.



Xong, Hạ Như Song về phòng ngã người xuống giường ngủ aaa cô mệt lắm rồi. Muốn ngủ thật sâu à.



Chưa đầy mười phút sau,cô đã ngủ như heo trên giường, Ngô Trác Thăng biết rõ cô ngủ rất xấu. Chuyên gia là đá mền à. Nên anh phải rón rén vào đắp chăn cho cô. Lúc nãy còn lạnh nhưng bây giờ đã ấm áp rồi.



Ngô Trác Thăng biết rõ mình không làm gì sai cả. Vậy tại sao cô lại lạnh nhạt với anh? Trong khi đó lòng cô lại có một sự ấm áp chứ? Tâm tư của cô anh hoàn toàn nhìn ra,nhưng còn sự lạnh nhạt chán ghét anh,anh lại nhìn không ra.



Rốt cuộc là sao?



Nhìn cô đang yên giấc, Ngô Trác Thăng kéo mền lên đắp cho cô. Xonh cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô.



“Song Nhi rốt cuộc anh làm gì sai với em sao?” - Ngô Trác Thăng nói



nhỏ.



***



Sáng hôm sau.



Hạ Như Song thức dậy,thấy đã có thức ăn sáng bên cạnh. Còn có một tờ giấy:



“Em ăn sáng rồi đi đâu đi thời gian này em không cần đi làm đâu. Hãy làm gì em thích đi công việc để anh lo”



Cầm tờ giấy, Hạ Như Song bỗng nở nụ cười. Là anh nói nha,vậy tôi đi chơi vậy.



Vệ sinh cá nhân xong,cô bước ra ăn sáng ngon lành. Nhớ đến Ngô Trác Thăng ăn chưa? Cô ăn nhanh rồi xuống nhà hỏi giúp việc.



Thấy cô xuống,giúp việc tưởng cô muốn ăn thêm gì vội hỏi:



“Phu nhân muốn thêm gì nữa hả?”



“Không, Trác Thăng anh ta ăn sáng chưa?” - Hạ Như Song hỏi.
“Song Song Nhi,tớ ở đây?”- Ly Mạn Mạn vẫy tay nói.



Nghe tiếng,cô quay đầu lại,đi lại chỗ Ly Mạn Mạn ngồi.



“Sao rồi? Ngọn gió gì đưa Mạn Nhi của chúng ta về Trung Hoa thế này?”- Cô vừa ngồi xuống đã trê chọc.



“Hứ! Tớ nhớ cậu nên về không được hả?”- Ly Mạn Mạn bĩu môi nói.



“À được được. Sao cãi nhau với Lê Ngọc Khánh rồi phải không?”- Hạ Như Song nói.



“Ừ. Bị cậu đoán trúng rồi,cãi nhau nên tớ về đây. Nhân tiện thăm cậu và xem người chồng cậu ra sao,nè nói đi anh ta thế nào?”- Ly Mạn Mạn ranh ma nói.



“Rất tốt với mình”- Hạ Như Song trả lời không suy nghĩ,cô nói đúng mà.



Đừng ngạc nhiên.



Vì anh rất tốt với cô,nên cô nói thật thôi. Cô không phải là người nói bậy bạ hay gì. Sự thật sao cô nói vậy.



“Ai da,hạnh phúc rồi. À mà thôi bỏ mấy tên đàn ông qua đi,đêm nay hai ta uống cho say để quên mọi thứ đi”- Ly Mạn Mạn nói, Hạ Như Song Hạ Như Song cũng gật đầu.



****



Ở nhà, Ngô Trác Thăng ngồi trong thư phòng thấy hơi nhức đầu. Tìm thuốc nhức đầu vội uống vào,có lẽ anh nên nghe theo Ám Dạ Thần,nên nghỉ ngơi một chút. Không bệnh gì ông nội nghe tin sẽ lo lắng chết mất.



Nhìn đồng hồ bên cạnh,thấy đã 9h mà cô chưa về. Do mệt mỏi anh không biết thời gian đã trôi qua. Nhưng cô chưa về,đã trễ vậy mà. Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm,không nên để cô về một mình được.



Cầm điện thoại lên,anh định gọi hỏi cô còn ở bar Cám Dỗ không để anh tới đón. Nhưng chưa gọi thì điện thoại đã reo. Nhìn dãy số trên màn hình,thấy là số cô anh vội nghe máy



“Song Nhi,em đang ở đâu vậy? Biết anh lo lắm không?”- Ngô Trác Thăng hỏi tới tấp.



"À tôi là Ly Mạn Mạn bạn của Song Nhi,anh là chồng cô ấy phải không? Anh đến bar Cám Dỗ đón cô ấy được không? Cô ấy say khướt rồi" - Tiếng Ly Mạn Mạn bên đầu dây vang lên,thêm tiếng nhạc và tiếng cô đang



“Ưm..ưm” - khó chịu do uống quá nhiều.



Nghe cô say, anh liền vội trả lời:



“Được”