Chờ Đợi Em

Chương 5 : Đợi cô yêu anh

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Vì lo lắng cho cô, Ngô Trác Thăng đã chạy hết tốc độ đến Cám Dỗ trong vòng mười phút.



Đến nơi thấy cô đang say khướt được Ly Mạn Mạn đỡ. Anh vội xuống xe chạy lại.



“Song Nhi”- Anh gọi tên cô,đỡ cô.



Ly Mạn Mạn thoát khỏi cô mừng không khỏi ôi trời cô say làm người ta mệt chết mà. À mà khoan,anh chàng này là Ngô Trác Thăng chồng của Hạ Như Song bạn cô sao?



OMG đẹp trai, Hạ Như Song cậu sướng nhất rồi,có chồng đẹp trai lại tài giỏi cộng thêm luôn quan tâm. Nhìn cái biểu hiện này anh ta đang rất lo cho Hạ Như Song.



Chậc chậc...lúc nào Max mới được vậy đây? Khoan...gương mặt anh ta,sao giống..giống Hạ Quân Nguyệt quá vậy? Anh em sinh đôi sao? Cái này không thể rồi,vì anh họ Ngô tên kia họ Hạ mà.



Nhưng tại sao gương mặt lại giống nhau đến vậy. Tuy là trên đời này có thể người giống người nhưng..sao lại giống đến vậy?



Ngô Trác Thăng thấy cô say,không biết làm sao chỉ biết bế cô lên rồi nhìn Ly Mạn Mạn đang suy nghĩ lum la gì đó:



“Cô gì ơi,cảm ơn cô”- Nghe anh nói, Ly Mạn Mạn hoàn hồn lại:



“À không có gì”



“Cô có cần tôi đưa cô về nhà luôn không?”- Ngô Trác Thăng hỏi.



“À không không cần,xe nhà tôi sắp đến rồi,anh đưa Song Nhi về đi,cậu ấy uống nhiều lắm”- Ly Mạn Mạn nói.



Ngô Trác Thăng gật đầu,rồi bế cô về phía xe.



****



Đặt cô vào xe,để cô nằm ghế sau,amh cởi áo khoác trên người mình ra đắp lên cho cô.



“Ưm..muốn uống nữa”- Cô nói mớ.



Ngô Trác Thăng nghe thấy chỉ biết thở dài,em say đến chừng này rồi mà còn muốn uống nữa sao? Nếu cô gái lúc này không gọi cho anh bằng điện thoại em thì anh không biết đêm nay em lạc trôi về đâu luôn rồi.



Hazzz Hạ Như Song ơi là Hạ Như Song. Em thật quá lạnh,quá cứng đầu.



****



Đem cô về nhà,ôm cô về phòng. Để cô nằm trên giường,anh vội vào phòng tắm lấy khăn ướt ra lau mặt cho cô.




nói.



“Sao tôi lại về nhà được vậy?”- Cô thấy tò mò,Ly Mạn Mạn không biết địa chỉ thì sao đưa cô về được?



Thêm hôm qua cô say như chết không thể nào còn tỉnh táo đưa địa chỉ cho Ly Nạn Mạn rồi.



“Hôm qua bạn em lấy điện thoại em gọi cho anh đến đón em,lúc đó em say khướt”- Ngô Trác Thăng nói.



Hạ Như Song nghe vậy gật đầu,ơ mà khoan sao Ly Mạn Mạn biết số điện thoại lưu trong máy cô.



Á chết! Cô lưu số anh là "Ông Xã" nên Ly Mạn Mạn có lẽ thấy tên như vậy trong danh bạ của cô nên mới gọi anh,ôi trời mong anh đừng biết.



Mất công anh nghỉ này nghỉ nọ nữa.



Nhìn cô anh lại nhớ đến những lời nói hôm qua của cô lời nói đó nhe muốn đâm vào tim anh,thật thật sâu và thật sâu.



Nhưng anh quyết,sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ làm ấm cô, và làm cô quên tên Hạ Quân Nguyệt kia và chấp nhận anh.



Anh quyết!



“Hôm qua,tôi say có nói gì không? “- Hạ Như Song vừa nói vừa xoa huyệt thái dương.



“Không”- Ngô Trác Thăng nói.



Thật ra là có đấy!



Nhưng anh sẽ không nói,vì sẽ làm cô khó xử và làm cô nhớ đến tên Hạ Quân Nguyệt kia.



Nghe Ngô Trác Thăng nói vậy cô thở nhẹ ra,cô sợ sợ anh biết được cô chán ghét anh vì gương mặt giống Hạ Quân Nguyệt kia.



Cô sợ anh đau lòng,nhưng tản băng trong lòng cô về Hạ Quân Nguyệt kia lại không tan chảy được,luôn nhớ đến anh ta.



Luôn nhớ,và làm anh đau buồn vì điều đó.



Cô quyết sẽ mãi chôn sâu vào lòng,đừng dại dột mà nói ra.



Vì chỉ làm cô và anh đau nhau thôi.