Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại
Chương 2 : Chu Diễn đần độn 2
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Quý Nguyên nhớ nụ hôn đầu tiên của hai người là vào bảy năm trước, biểu hiện của Chu Diễn quả thật vừa ngốc lại đần độn, lờ mờ cởi quần áo của anh sau đó còn đỏ mặt hỏi anh tiếp theo phải làm thế nào.
Mặc dù nội tâm của Chu Diễn mạnh mẽ vẫn chưa từng thay đổi, nhưng ngây thơ khi đó của cậu không thể nghi ngờ vẫn dễ thương hơn so với người đàn ông đang mạnh mẽ hôn anh bây giờ.
Mệt cho mình nửa đêm còn nằm mơ cảm thấy đang tàn phá đóa hoa nhỏ Chu Diễn này, nào có nghĩ đến có một ngày người biến thành bộ dáng hoa ăn thịt người trở về hành hung làm ác như hiện tại.
Đây coi là báo ứng sao? Khiến cho ngươi đần độn u mê! Suy nghĩ của Quý Nguyên bay tán loạn.
Anh không cách nào ngăn cản xâm chiếm của Chu Diễn, đại não tự động trốn tránh bằng cách bắt đầu nhớ đến những chuyện đã xảy ra ngày xưa, có rất nhiều truyện trong trí nhớ của Quý Nguyên đã quên lãng theo thời gian.
Từ nhỏ Chu Diễn đã không phải là một đứa trẻ bình thường, lúc chuyển đến đối diện nhà Quý Nguyên gần nửa năm đều không có tiếng động, xem ai cũng giống như kẻ thù giết cha. Mẹ Quý Nguyên biết con trai mình ngoan, không cần quan tâm, bà cảm thấy rõ ràng thời kỳ phản nghịch của đưa trẻ đáng thương như vậy, cộng thêm việc không bao giờ gặp cha Chu Diễn, mẹ ruột của cậu cũng không đáng tin, cơ bản một tuần có sáu ngày không ở nhà, duy nhất trở về nửa ngày cũng chỉ ở nhà có nửa tiếng.
Sau khi mẹ Chu Diễn biết Chu Diễn đến nhà bọn họ ăn cơm, sau thời gian dài mẹ Chu Diễn dứt khoát đóng tiền cơm cho cậu, một bộ hoàn toàn yên tâm ném con ruột cho người không biết hình dáng nói cũng chưa nói nửa câu ở cửa đối diện.
Khi còn bé Chu Diễn và Quý Nguyên đã từng mong đợi được trải qua những ngày có em trai khác nhau, lúc ấy cảm giác không rõ ràng lắm, nhưng hôm nay hồi tưởng lại, Chu Diễn trưởng thành sớm. Về phần thân phận gia đình Chu Diễn, từ năm cậu mười hai tuổi dời đến cửa đối diện rồi sau đó đột nhiên rời đi, cũng vẫn không tiết lộ chút nào, đối với việc này Quý Nguyên không biết gì cả.
Nhưng mà nói ra từng có một đoạn thời gian trước kia anh có một chút thực thích Chu Diễn.
Cho nên sau vài năm gặp mặt bạn học lại nhìn thấy khuôn mặt không quá giống nhau của Chu Diễn trừ kinh ngạc thì Quý Nguyên còn có vui mừng. Chu Diễn thừa dịp anh say rượu ngây ngô trong ngờ nghệch hôn anh, mới đầu anh cũng ỡm ờ, nửa ngăn cản sau đó hoàn toàn chủ động ngủ với người ta.
Không biết xấu hổ.
Ông...... Ông...... Ông......
Bỗng nhiên điện thoại trong túi Chu Diễn rung lên kéo Quý Nguyên về hiện tại, anh nghĩ thừa dịp Chu Diễn không chú ý đẩy người xa một chút, không ngờ Chu Diễn trước mặt vẫn giống Tường Đồng Vách Sắt như cũ, vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, nhưng mà miệng lưỡi đang chiếm đoạt Quý Nguyên cũng từ từ chậm lại, cho đến lúc cuối cùng thì ngừng lại.
Tiếng thở dốc của Chu Diễn ngay bên tai, chính Quý Nguyên cũng không kém là bao, mở lớn miệng hít không khí giống như người sắp chết ngạt, sắp mềm thành một bãi nước, mặt nóng giống như bị đốt cháy, dưới loại tình thế này trong lòng cũng muốn phê bình mẹ Chu Diễn một chút, trong miệng cũng khó mà mắng ra khí thế.
Huống chi đối với tình huống như vậy, mở miệng chửi một câu ba chữ "Tôi thao. Cậu", hình như bầu không khí anh vừa vất vả mang lại đã dễ dàng biến mất. Quý Nguyên qua lại rối rắm, cuối cùng mở miệng nói vài câu không hề có sức uy hiếp thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng thở gấp: "Chu Diễn, con mẹ nó, có phải muốn lên trời hay không?"
Điện thoại của Chu Diễn trong túi vẫn còn đang rung, không có ý dừng lại chút nào.
Theo sau nụ hôn chính là một câu mắng đổ ập xuống, đoán chừng người nào đó tâm tình không được tốt, nhưng Chu Diễn lại không, cậu còn có thể bật cười.
Trong đám người, bóng dáng cao lớn của Chu Diễn đối với Quý Nguyên mà nói có chút xa lạ.
Hình như vết hôn trên cổ do Chu Diễn hôn mơ hồ nóng lên, vì vậy mặc dù nửa sau bữa ăn vẫn còn lời để tán gẫu với Trì Lập An, nhưng trong lòng Quý Nguyên vẫn có chút không yên.
Sau khi lên lầu hai người chia ra trước cửa thang máy.
Xem ra với Trì Lập An, Quý Nguyên là một hậu bối hết sức có tiềm lực, là người cũng cố gắng chân thành, cách nói chuyện lộ ra đáng yêu, anh thật sự rất thích Quý Nguyên.
Mà sau nửa đường biểu hiện của Quý Nguyên không có ở đây anh cũng đã nhìn ra, mặc dù nói không biết là nguyên nhân gì, nhưng Trì Lập An cũn muốn an ủi tâm tình của anh.
"Vào trong phòng anh ngồi một chút không?" Anh dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn Quý Nguyên.
Nếu trước khi gặp lại Chu Diễn, nghe ám thị như vậy của Trì Lập An, Quý Nguyên nhất định lập tức phe phẩy cái đuôi nhỏ rất là vui vẻ đi theo người, nhưng bây giờ anh cũng không còn tâm tình gì nữa.
"Chênh lệch thời gian còn có chút đảo lộn, hơi mệt, tối nay em muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút." Quý Nguyên uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Trì Lập An.
Trì Lập An hơi thất vọng một chút, nhưng mà không có thể hiện ở trên mặt: "Vậy ngủ ngon, ngày mai gặp."
Anh cúi đầu tiến lùi vẫn phong độ như cũ hôn trên mặt Quý Nguyên, nhưng mà một giây kia khi rời khỏi từ ánh đèn trang trí trên trần nhà, hình như anh thoáng nhìn thấy màu đậm trên cổ Quý Nguyên.
Trì Lập An sững sờ, Quý Nguyên đã lui về phía sau một bước dài.
"Ngủ ngon!" Anh nói xong bước nhanh tách khỏi Trì Lập An, nếu như không phải sợ bị Trì Lập An nhìn ra khác thường, Quý Nguyên hận không được chạy đi.
Vốn kế hoạch thật tốt cũng bị Chu Diễn làm loạn, lúc này tâm tình của Quý Nguyên vô cùng không tốt.
"Chu Diễn, Thảo Nê Mã!" Quý Nguyên đóng cửa phòng, nín nữa đêm lên tức lập tức không nhịn được hóa thành lời mắng chửi, bởi vì không hề lo lắng bị người nào nghe thấy, giọng nói cũng không thu nhỏ lại.
Ai ngờ một giây kế tiếp, anh đang ngồi trên sofa bị một bóng người hù đến cả đùi mềm nhũn.
"Không bằng anh trực tiếp thảo tôi." Ánh sáng lờ mờ, Chu Diễn vừa cởi đồng hồ trên tay của mình vừa vân đạm phong khinh nói với Quý Nguyên, cửa sổ sau lưng cậu còn mở, gió lạnh đang thổi vào bên trong.