Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 32 : Tâm Quý Nguyên thật mềm 2

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Nhưng mà vì điều này cũng làm xấu hổ một lúc.



Rốt cuộc chờ sau khi Quý Nguyên chạy vào nhà vệ sinh soi giương, trở lại là một đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Diễn không dừng lại được.



Dưới ánh đèn nhà vệ sinh, Quý Nguyên Minh nhìn thấy trên môi mình có chỗ bị thương, thậm chí còn hơi rỉ ra vết máu. Đây mà gọi là hôn môi sao, rõ ràng cũng không khác ăn thịt người là mấy.



Chó Chu Diễn này ngứa da rồi. Mặc dù trong lòng Quý Nguyên hận không thể cho Chu Diễn một gậy, nhưng mà ngoài mặt cũng không nói gì, bình tĩnh trở lại bên cạnh ghế sa lon, chuẩn bị ăn hết chỗ anh đào còn dư lại.



Ai ngờ lúc trước không cảm thấy gì, hiện tại há miệng là cảm thấy khóe miệng hơi đau một chút, Quý Nguyên ăn một quả anh đào lại kêu mấy tiếng



Chu Diễn ở bên cạnh nhìn chằm chằm Quý Nguyên ăn anh đào, nghe Quý Nguyên xuýt xoa, lập tức ân cần hỏi: "Làm sao vậy?"



Đầu sỏ gây chuyện còn có mặt mũi hỏi cái này sao! Quý Nguyên xù lông.



"Bình thường nói em là đồ chó, thật đúng là nói không sai, quả thật là một con chó thích cắn người, không đúng," tức giận của Quý Nguyên bốc lên, tất cả những lời nói cố nén không nói ra lúc trước bây giờ tất cả đều nói ra "Chó con cũng không cắn người như thế."



"Con chó chết bầm kia yêu cái gì?" Chu Diễn cố ý hỏi Quý Nguyên.



Quý Nguyên không cảm thấy đây là Chu Diễn đào hố cho mình nhảy vào, thật sự suy nghĩ theo vấn đề mà cậu hỏi, con chó kia yêu cái gì?



Trong khoảng thời gian ngắn anh không nghĩ ra thứ gì, Chu Diễn tiền gần lại bên tai của Quý Nguyên nhẹ nhàng nói một câu, giọng điệu trầm thấp mang theo khàn khàn, "Con chó đó thích ăn sữa, yêu anh."



Trong đầu Quý Nguyên đùng một tiếng, bị Chu Diễn nói mặt lập tức đỏ lên, vốn là đôi mắt đang trừng người mạnh như rồng như hổ cũng bị một câu nói của Chu Diễn một làm cho hành quân lặng lẽ, động tác đang ngồi an toàn cũng giống như có kim đâm vào mông.



Anh không muốn thừa nhận trái tim mình bị những lời này của Chu Diễn tnóng lên, nhớ tới lần duy nhất hai người ngủ chung. Chu Diễn xác thực không có nói láo, con chó đó thích làm chuyện gì cậu cũng đều thích làm trên người Quý Nguyên.



Quý Nguyên nhớ tới một vài hình ảnh hài hòa đời trước, lập tức không thể ngồi yên. Anh đứng lên ngồi xuống, xoay người đi trở về, anh đào cũng không cần, miệng cũng nhắm thật chặc không nói.



"Em nói sai sao?" Chu Diễn ở sau lưng anh cười nói, đứng dậy đi theo cửa phòng của Quý Nguyên.



Không biết xấu hổ. Cuồng tình, mắng chết cậu cũng không uất ức, Quý Nguyên phanh một tiếng đóng cửa phòng lại.



Trường học bên kia Quý Nguyên đã xin nghỉ, trường học cũng tỏ ra hiểu, chỉ cần không làm trễ nãi việc học của Quý Nguyên là được.



Ngày hôm sau tập luyện vui vẻ lớn hơn trời, buổi chiều Quý Nguyên phải đi qua để tập luyện, lúc Trần Phàm Kiều đi tới đón người vừa liếc mặt một cái đã nhìn thấy vết thương trên miệng Quý Nguyên rồi.



Lập tức anh ta nghĩ đến chuyện ăn lẩu tối qua.



Trong phòng bếp tức giận cậu chủ lúc ăn lẩu Quý Nguyên cũng không phải là rất an phận, một lát cảm thấy chưa đủ cay sai Chu Diễn đi phòng bếp lấy chút hạt Tiêu, một lát lại bỏ cục xương mình đang gặm nhưng không vui để xuống bát của Chu Diễn.



Da đầu Trần Phàm Kiều ở bên cạnh nhìn thấy cũng run lên, nghe giọng của Chu Diễn cũng không phải là rất tốt.



Toàn bộ quá trình Chu Diễn cũng không nói qua mấy câu, tất cả đều là nói với Quý Nguyên.



"Quá cay không tốt."



"Ăn quá no rồi một lát còn ăn được trái cây sao?"



Đáp lại hai câu này, Quý Nguyên có thể nói là giống như con mèo.


Trần Hách Anh sững sờ, không ngờ Quý Nguyên lại tiến lên chào hỏi tự nhiên như vậy.



Anh bảo đảm Quý Nguyên biết toàn bộ những chuyện đen tối kia có từ đâu, tự Trần Hách Anh hoán đổi suy nghĩ của mình, nếu là có người làm như vậy anh ta, anh ta nhất định không thể nào bày ra sắc mặt tốt cả. Nhưng cố tình Quý Nguyên còn có thể nhịn?



Mẹ nó, đây là giả bộ, quá ghê tởm rồi.



Trong lòng nghĩ như vậy, Trần Hách Anh không che giấu chút nào nhíu mày, đối với Quý Nguyên tùy ý gật đầu một cái, "Chào em."



Ngay cả việc đưa tay ra đáp lễ với cái vươn tay kia của Quý Nguyên cũng đều lười.



Quý Nguyên hạ mi xuống, lần nữa ngồi về vị trí, cũng không nói gì nhiều, trong lòng anh đang mắng Trần Hách Anh ngu vcl~, nhưng ngoài mặt là vẻ người không phạm ta ta không phạm người, ví dụ Trần Hách Anh là hoàn toàn ngược lại. Về sau cả một chương trình hai người cũng không nói thêm câu nào nữa.



Trần Hách Anh chạy tới từ tổ phim, tối ngày hôm qua thức đêm quay phim, mệt mỏi là thật, tính tình đối với trợ lý của mình vẫn không tốt, lại càng không nói những nhân viên làm việc khác rồi.



So sánh với Quý Nguyên hòa mình làm một cùng một chỗ với nhân viên làm việc, thật sự khác nhau trời vực.



Bên phía Quý Nguyên một người mới ngay cả một trợ lý cũng không có, trước mắt Trần Hách Anh bên kia còn là ngôi sao lớn hồng danh có thể đè chết người, lại nói người nào uất ức ai cường thế, người bên cạnh đều nhìn một cái thấy rõ.



Trần Hách Anh cũng không phải là lần đầu tiên tới tham gia chương trình vui vẻ lớn hơn trời này, bình thường có tác phẩm mới cũng muốn tới đây tuyên truyền một chút, nhưng cái loại tần suất này, anh ta vẫn không nói chuyện với nhân viên làm việc như cũ, thái độ cũng không thể nói tốt hơn chút nào.



Ở đây có rất nhiều người nhìn anh ta không thuận mắt, hiện tại càng thêm từ tâm lý đứng về phía Quý Nguyên ở bên này.



Lúc trước Trần Phàm Kiều dặn Quý Nguyên một vài câu nói cũng không sai, cũng chính trong phòng trang điểm nho nhỏ này, thật sự có người có lòng lấy điện thoại di động ra len lén quay lại hết những chuyện xảy ra trong hai phút này.



Cửa phòng trang điểm mới yên tĩnh được một lát, rồi lập tức bị người đẩy ra.



Nữ sinh có chút mập mạp nhưng khả ái bước vào, cô cười híp mắt liếc nhìn mọi người, ánh mắt lại quét nhanh qua bóng dáng của Quý Nguyên và Trần Hách Anh, sau đó chen cả người vào.



"Ai nha, Tiểu Lý." Rõ ràng thợ trang điểm biết cô, lập tức gọi cả tên tuổi của cô, "Mang cho chúng tôi cái gì ngon."



Tới không phải là người khác, chính là trợ lý Tiểu Lý của Vũ Dật Phi.



Trên tay cô giơ lên trà sữa của một hang nào đó, tràn đầy nhìn lung la lung lay.



Đi theo Tiểu Lý từ phía sau tiến vào chính là vũ Dật Phi, anh ta và Trần Hách Anh hoàn toàn không giống nhau, đầu tiên là trên mặt đầu cũng mang theo nét cười, mới đến cũng không có trang điểm, cả người nhìn cũng không giống như trên ti vi, cũng không phải nói khó coi, chỉ là phong cách ăn mặc không phân biệt được.



Trên tay Vũ Dật Phi cũng mang theo chút đồ ăn, vào cửa để lại ở trên bàn, rồi sau đó đưa mắt nhìn một vòng trong phòng sau đó lập tức rơi vào trên người Quý Nguyên, trực tiếp coi thường Trần Hách Anh ở chính giữa cản đường, trực tiếp chạy về phía Quý Nguyên, cũng không cần Quý Nguyên đứng lên, Vũ Dật Phi giống như vô cùng quen thuộc kéo một cái ghế ở bên cạnh Quý Nguyên ra ngồi xuống, cười nói: "Quý Nguyên, anh tên là vũ Dật Phi, về sau chăm sóc nhiều."



Vũ Dật Phi lời nói này ra ngoài, mới đầu Quý Nguyên cho là khách khí, nếu không hiện tại Vũ Dật Phi đang hồng danh, nào có phải cần anh chăm sóc.



Chỉ là khách khí, cái này ít nhất nói rõ cái người Vũ Dật Phi bình dị gần gũi hơn nhiều so Trần Hách Anh.



"Xin chào, " Quý Nguyên cũng cười, "Em đã xem qua phim truyền hình của anh."



Trước mặt còn khuôn mặt vô cùng sáng sủa Vũ Dật Phi khiến Quý Nguyên ngoài dự đoán có chút đỏ mặt.



"Không phải là anh không diễn được, " Vũ Dật Phi nhỏ giọng nhưng không hề giống nói đùa, "Thật ra thì anh cũng không có ý định xem lại bản thân diễn cái gì nhưng để tiến bộ, nhất định phải xem."



Mặt Vũ Dật Phi khó chịu, cực kỳ đôn hậu chất phác.