Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 4 : Chu Diễn đần độn 4

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Quý Nguyên xoay mặt không nhìn cậu, không thể làm gì khác hơn nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi, mời ra ngoài."



Sự mềm lòng của anh toàn bộ rơi vào trong mắt Chu Diễn, càng làm cho cậu thêm vài phần tình thế bắt buộc.



Chu Diễn ngồi dựa vào tường, mặc dù mới vừa rồi bị người đá xuống dưới giường nhưng cũng không lộ chút nhếch nhác nào, lúc này điện thoại di động của Quý Nguyên vang lên.



Tầm mắt của hai người đồng loạt nhìn về điện thoại di động của Quý Nguyên.



Quý Nguyên cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn Trì Lập An gửi tới.



Trì Lập An: nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp. 【trái tim】



Dưới tầm mắt như điện cao áp của Chu Diễn Quý Nguyên gõ mấy chữ rồi gửi lại rất nhanh.



Quý Nguyên: ngày mai gặp, ngủ ngon. 【 trái tim 】



Vốn là không khí thật tốt lại bị Chu Diễn quấy rối, khiến mình gõ chữ cũng thấy xấu hổ.



Nhớ tới cái này Quý Nguyên giận dễ sợ, để điện thoại di động xuống dứt khoát nói với Chu Diễn vẫn đứng nguyên tại chỗ: "Cậu không đi ra ngoài, không đi tôi tự đi."



Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Chu Diễn là muốn đánh đầu chó của đối phương, nhưng tự sâu trong lòng Quý Nguyên biết trị giá võ lực của mình không đủ, dứt khoát mắt không thấy, tâm không phiền là tốt nhất.



"Thích anh ta sao?" Chu Diễn nhỏ giọng hỏi, dục niệm mới bị đè nén xuống lại dâng trào lên lần nữa, anh thật sự không ngoan chút nào.



Quý Nguyên không nghe rõ, cau mày hỏi: "Cậu nói cái gì?"



"Thích Trì Lập An sao?" Đôi mắt Chu Diễn không hề chớp mà chăm chú nhìn theo Quý Nguyên, sắc mặt cậu thâm trầm, khiến Quý Nguyên không đoán được đến cùng thì tâm tình của cậu như thế nào.



Chu Diễn từ từ tiến gần Quý Nguyên, bởi vì mỗi bước đi không lấy được đáp án của Quý Nguyên mà mặt đen thêm một chút, cho đến khi hoàn toàn dừng trước mặt Quý Nguyên, hai người chỉ cách một chút, Quý Nguyên mới nhìn rõ kinh khủng và mất khống chế cảm xúc trong mắt cậu.



"Mắc mớ gì tới cậu!" Quý Nguyên cũng không thể nhịn được nữa, hoàn toàn bộc phát, một quyền của anh đánh về phía mặt của Chu Diễn, bị Chu Diễn lùi về phía sau tránh được, lại chặn lại tay của Quý Nguyên, Quý Nguyên đã diễn qua cảnh đấu võ, trong lúc đó có học qua một chút võ thuật, lúc này vẫn là coi là thuận thế, dưới chân đồng thời đạp về phía xương bắp chân của Chu Diễn, nhưng làm gì cũng bị Chu Diễn tránh thoát.



Chu Diễn một tay ôm lấy người, ngã xuống giường bên cạnh, lăn nửa vòng lại trở thành tư thế Quý Nguyên bị cậu đè ở dưới người. Phần lưng của cậu cong lên, giống như mãnh thú giữ chặt con mồi, đưa con mồi tới miệng chuẩn bị xơi tái sạch sẽ.



Trong lòng có một trăm loại thủ đoạn khiến Quý Nguyên nghe lời, để cho anh khóc, cho anh biết khéo léo, nhưng đối với Quý Nguyên Chu Diễn không nỡ ra tay độc ác.



Đối mặt Quý Nguyên không nhận thua chút nào, lòng dạ sắt đá của Chu Diễn lại mềm đi.
Ngoài dự liệu của Quý Nguyên, Chu Diễn nói dạy anh trượt tuyết vẫn thật sự dạy anh trượt tuyết, động tác chỉ đạo vào ngôn ngữ không khác người địa phương chút nào, cơ hồ đến khiến Quý Nguyên giảm một phần cảnh giác.



Coi như Quý Nguyên cũng có năng khiếu, một lát đã có thể trượt có hình có dạng, phóng tầm mắt giữa trời đất chỉ còn mấy bóng người trắng như tuyết.



Mặc dù tư vị ngã xuống rồi bò dậy lần nữa thật sự không dễ chịu, nhưng mà mỗi một lần thành công tự do lướt đi ở trong trời đất và cảm giác sung sướng đối với Quý Nguyên mà nói là trước nay chưa có.



Mấy cái vấn đề phiền não kia của anh, Chu Diễn, trước kia, hiện tại, chuyện muốn tính về sau, ngay bây giờ tất cả đều không có ý nghĩa.



"Quý Nguyên, chậm một chút!" Anh nghe thấy Chu Diễn nói như vậy.



Nghe lời này cậu quả thật muốn lập tức gia tốc, nhưng Quý Nguyên tiếc mạng cực kì, anh còn từ từ giảm tốc độ chậm lại. Chu Diễn rất nhanh trượt đến bên cạnh anh, Quý Nguyên quay đầu lại nhìn lên chung quanh đã không thấy những người khác.



"Anh trượt rất tốt." Chu Diễn mặt lộ vẻ nụ cười, dừng ở phía sau người Quý Nguyên một tay ôm lấy anh không chút để ý hôn một cái.



Nếu như bỏ qua các vấn đề tình cảm trong quá khứ, lúc này hai người bọn họ giống như đôi tình nhân bình thường đến đây trượt tuyết.



Quý Nguyên cũng không biết tại sao có chút mất mát.



Thật ra thì nếu như Chu Diễn không điên như vậy, từ từ tiến đến, nói không chừng anh còn có thể tiếp nhận cậu.



Cái ý niệm này vừa hiện ra đã khiến Quý Nguyên sợ hết hồn, anh đẩy Chu Diễn ra, có một cỗ tức giận với Chu Diễn và với cả mình: "Chớ mò mẫm hôn!"



Trong ánh mắt của Quý Nguyên có thể nhìn thấy Trì Lập An đang từ nơi xa tới đây, anh đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy tuyết đọng chỗ cao cao hình như đang sạt xuống.



Một giây kế tiếp truyền đến một tiếng vang thật lớn, tuyết tràn cả bầu trời xé rách giả dối, không cố kỵ chút nào đổ xuống, không có cho bất kỳ ai có thời gian phản ứng, nơi nó đi qua quét sạch cả sự sống.



"Nguyên Nguyên!"



Trí nhớ còn sót lại của Quý Nguyên là giọng nói đầy lo lắng của Chu Diễn và cái ôm của cậu.



"Này, tiểu tử, chớ ngủ, đến." Một giọng nói trầm thấp có lực vang lên ở bên tai Quý Nguyên, đầu anh đầy mồ hôi lạnh giựt mình tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi phía sau một chiếc xe taxi.



Trong radio đang vang lên giọng nói vui sướng của người dẫn chương trình: "Trong nháy mắt năm 2010 đã qua rồi......"



Nghỉ đông năm 2010, Quý Nguyên 20 tuổi, Chu Diễn 17 tuổi, hai người còn chưa ngủ với nhau.