Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 19 : Ngoài ý muốn trong quán bar

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


Văn Bân rụt đầu trên giường ngủ tiếp, Chu Châu thì tại trong thư phòng lật sách, một buổi chiều nhoáng cái mà qua.



Đang lúc hoàng hôn Chu Châu bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Văn Bân rốt cuộc cũng ngủ no rồi rời giường, hướng gương đánh răng rửa mặt, đem mớ tóc hỗn độn chải chỉnh tề.



Chu Châu dùng ánh mắt nghiên cứu văn vật liếc mắt nhìn Văn Bân một cái, thản nhiên nói: “Lúc tóc chải chỉnh tề, nhìn qua còn giống nhân loại.”



Văn Bân mắt trợn trắng: “Lúc không chỉnh tề sẽ không giống nhân loại?”



“Vượn và khỉ lớn.” Chu Châu nói.



Văn Bân bất đắc dĩ: “Tôi nói anh hôm nay sao lại đặc biệt muốn thương tổn tôi? Tôi còn chưa hỏi anh, tối hôm qua đi đâu, a?”



Chu Châu hiu hiu một chút, đáp: “Nhà bạn.”



“Không phải đi đeo đứa nhỏ cho lão bản mấy anh a.” Văn Bân cũng độc địa trở về, cười hắc hắc: “Tôi lần trước nói cho anh, ánh mắt vị Long tiên sinh kia nhìn anh có phần không thích hợp, anh rốt cuộc có nghe vào hay không?”



Chu Châu nói: “Tôi biết, không cần cậu nhắc nhở.”



“Biết mà anh còn theo hầu lui tới, anh không sợ nhóm lửa trên thân?”



“Có cái gì phải sợ, mạng của tôi là thuộc tính thủy, hỏa lớn đều cho nó dập tắt.” Chu Châu thản nhiên nói.



“Không sợ cây đuốc anh đốt phí?”



Chu Châu dừng một chút, mỉm cười: “Nước sôi trào vẫn là nước, lửa dập tắt sẽ không phát hỏa nữa, cho nên —— vẫn là hỏa tương đối đáng thương, không phải sao?”



Văn Bân không nghĩ cùng vị làm luật sư chơi trò văn tự, vì thế đem lực chú ý tập trung bữa tối thịnh soạn ở trên bàn .



Xem ra tâm tình Chu Châu quả thật không tồi, chính mình cùng anh cùng nhau ở nhiều năm như vậy, mỗi lần tâm tình của anh tốt sẽ tốn tâm tư đi nấu cháo.



Hiện tại trên bàn bày món chào trứng muối thịt nạc, trứng muối trơn bóng, thịt ti tươi mới non mềm, rau thơm xanh mượt, khiến cho người ta nhìn muốn ăn thêm nhiều.



Văn Bân không khách khí bới thêm một chén nữa đến ăn, dùng tư thế đương nhiên là lang thôn hổ yết .



Chu Châu lại đang im lặng ăn cơm, sau một lát, mới nhẹ giọng hỏi: “Cậu cảm thấy thầm mến một người cũng không thổ lộ, còn lo lắng chính mình không có năng lực làm đối phương hạnh phúc, người đứng đắn như vậy, có phải rất ngu không?”



Văn Bân vội vàng ăn cơm, căn bản không cẩn thận nghe vấn đề của anh, “Ừ.” Ứng phó nói.



Chu Châu thiêu thiêu mi: “Cậu là ngu ngốc sao.”



Văn Bân đối từ “Ngu ngốc” này tựa hồ đặc biệt mẫn cảm, cái này không ừ, xoát ngẩng đầu: “Cái gì?”



“Thầm mến không dám nói rõ, lại thích một người nhiều năm như vậy —— lại nói tiếp, cũng làm cho người ta rất đau lòng.” Chu Châu trở về chủ đề, khe khẽ thở dài.



Văn Bân há to mồm: “Anh đau lòng ai?”



Chu Châu lại thiêu thiêu mi: “Dù sao không đau lòng cậu, người cậu mới sẽ không làm ra chuyện cao thượng như vậy, cậu thầm mến ngày hôm sau sẽ phóng đi nói rõ đi, thiếu kiên nhẫn.”



Văn Bân túm túm vuốt vuốt cái trán cho thông, “Tôi cũng chưa từng nói rõ.”



“Nhạc Điềm Điềm kia đâu?”




Kết quả vừa dứt lời, đã bị Long Hành Thiên tới mặt bình tĩnh nắm giật ra.



“Tiên sinh, ngươi say rồi.” Long Hành Thiên trên mặt tuy rằng ra vẻ trấn định, bất quá nhìn đến hắn âm thầm nắm chặt nắm tay muốn đánh người, Chu Châu trong lòng không khỏi buồn cười.



Gã đàn ông bị kéo lên phẩy tay Long Hành Thiên ra, để ý chỉnh trang quần áo mình, cười nói: “Mày cũng có hứng thú? Kia cạnh tranh công bằng.”



Long Hành Thiên lại gần, hạ giọng: “Cậu ấy là của tôi, hiểu chứ?”



Tuy rằng hắn tận lực phóng thấp thanh âm, thính giác nhạy bén của Chu Châu lại như trước nghe được, không khỏi cúi đầu nhẹ nở nụ cười.



Gã đàn ông kia liếc nhìn Chu Châu một cái, đẩy kính mắt, thản nhiên nói: “Tụi bây nên đổi quán cà phê chơi hơn là quán bar, quán bar chả phù hợp đâu.” Nói xong còn hướng Chu Châu ôn nhu cười: “Có cơ hội gặp lại, nhất định phải cho ta thân một chút nga.”



Âm cuối giơ lên, phi thường mê người, thời điểm xoay người tiêu sái bỏ đi, quần bó sát người khiến cho cái mông có vẻ vểnh lên cực kỳ.



Long Hành Thiên ngồi xuống, thần sắc rất không hờn giận: “Cậu không sao chứ?”



Chu Châu lắc đầu, “Không có việc gì.”



“Trong quán bar luôn luôn có mấy tên quấy rối, cậu đừng để ở trong lòng.”



Chu Châu đương nhiên không để ở trong lòng, ngược lại nhìn qua, Long Hành Thiên tựa như rất không thoải mái, lúc nói chuyện đều cau mày.



Uống xong rượu trên bàn, Chu Châu nói muốn trở về, Long Hành Thiên liền đi theo cậu ra cửa.



Trên đường một cơn gió lạnh thổi qua, men say nguyên bản bị thổi cái sạch sẽ, hai người đều vô cùng thanh tỉnh, Long Hành Thiên tới bãi đổ gần đây lái xe, Chu Châu thì đứng tại chỗ chờ.



Gã đàn ông mới vừa rồi cư nhiên ra theo, mất đi loại hơi thở mị hoặc, ngược lại mang theo tươi cười có chút tịch mịch .



“Có thể cho tôi ôm cậu một cái chứ? Cậu cho tôi cảm giác, rất giống một người.”



Chu Châu đứng bất động, người nọ liền tiến lên đây, chỉ nhẹ nhàng ôm Chu Châu, vùi đầu chôn ở hõm vai cậu hít hít, sau đó buông ra: “Cám ơn cậu.”



Thanh âm của y rất là ôn nhu, tươi cười cũng thực đẹp mắt, đương nhiên, vẻ tươi cười xinh đẹp cũng khó che dấu lấy tịch mịch cùng cao ngạo trong ánh mắt .



Chu Châu cảm thấy lúc y ôm mình, tựa như chó Nhật được chủ nhân ôm lấy, khiến lòng người lông tơ thẳng dựng đứng, đành phải lịch sự cười cười.



“Tôi gọi là Nhạc Viêm.” Y nói.



Chu Châu bất đắc dĩ nói: “Chúng ta hình như cũng không quen thuộc.”



Người nọ khẽ cười : “Rất nhanh sẽ quen thuộc, tỷ như…… Tôi có thể cùng cậu vui đùa một chút trò chơi a.”



Chu Châu sửng sốt, đối phương lại cười bỏ đi, Long Hành Thiên thì mặt nghiêm đen từ trong xe đi ra.



“Gã muốn làm gì?”



Chu Châu gục đầu xuống, bất đắc dĩ nói: “Y nói tôi rất giống người y thích.”



“Cho nên muốn ôm cậu, muốn hôn cậu?” Long Hành Thiên trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: “Lên xe đi.”