Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 18 : Đơn từ chức

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


Lúc ở phòng tắm xối nước lạnh, làn da nóng bức tiếp xúc đến chất lỏng lạnh lẽo, toàn thân đánh cái rùng mình, Long Hành Thiên lúc này mới nghĩ đến khả năng khác.



Nếu nói cậu đến mức sốt cao, thì chính mình hiện tại toàn thân nóng lên —— cũng có thể xem như hỏa thiêu.



Vừa rồi nghĩ đến cậu bị bệnh nặng, lòng quá mức lo lắng mà rối loạn, hiện tại tỉnh táo nghĩ lại, chiếu theo mu bàn tay thử độ ấm xem, cậu bất quá là sốt nhẹ, hẳn là không nóng tới nỗi tinh thần hoảng hốt, ngược lại là “Tâm nếu như gương sáng” mới đúng chứ?



Huống hồ, thời điểm phát sốt sẽ rất nóng sao? Lời đồn không phải nói là bị phát lạnh mà, khi phát sốt ngược lại cảm thấy lạnh sao.



Có từ kêu là —— sốt tới ớn lạnh.



Nhớ tới cậu giương môi, thừa dịp phát sốt lấy cớ thở dốc, giả bộ dáng đòi hôn, còn quang minh chánh đại cởi hết quần áo, ngay cả chăn đều đá —— thể hiện rõ đang câu dẫn!



Bất quá mục đích câu dẫn rốt cuộc là nghĩ muốn chứng thật cái gì đây, hay là phóng sợi dài bắt cá lớn?



Long Hành Thiên có chút bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ: Chu đại luật sư cậu có thể đừng theo tôi chơi kiểu này hay không? Biết cậu học qua tâm lý học tội phạm, cũng không đến nỗi dùng ở trên người của tôi đi.



Dùng nữa —— tôi cũng phạm tội thật.



Một bên dùng nước lạnh xối về phía thân thể hừng hực, một bên không khỏi ai thán, cậu trong hồ lô kia bán có lẽ không phải độc dược, mà là thuốc phiện làm cho người ta nghiện.



Trước hết để cho ngươi ở lúc không biết tình ái nếm một chút, chờ ngươi hiểu được lúc sau —— buổi sáng nghiện, hối hận thì đã muộn.



Mặc dù mình thuần nhất cậu ta tốt, nghiện cũng cam tâm tình nguyện.



Long Hành Thiên mỉm cười, dùng khăn tắm lau khô thân thể, chỉ mặc một bộ áo ngủ, dây lưng cũng không buộc tốt, ngực phanh vào phòng ngủ Chu Châu, đi phản dụ cậu một chút. (=)))



Kết quả Chu Châu lại nhắm chặt hai mắt, nghiễm nhiên bộ dáng ngủ thực sâu .



Long Hành Thiên làm bộ thử trán của cậu nóng hay không nóng, ngón tay ở trên mặt cọ xát đã lâu.



Làm bộ đắp cho cậu cái chăn, ngón tay trên bả vai dừng lại đã lâu.



Làm bộ uy nước uống cho cậu, thuận tiện xoa xoa bờ môi của cậu……



Chu Châu vẫn nhắm mắt lại giả như không biết.



Long Hành Thiên tỉnh bơ chiếm đủ tiện nghi, ném một câu: “nghỉ ngơi tốt nha.”



Lúc này mới cảm thấy mỹ mãn trở về phòng ngủ.



Hấp dẫn cùng phản hấp dẫn đấu tranh, thắng bại chẳng phân biệt được, cài này phải vui mừng.



Sáng sớm hôm sau, hai người đều dậy thật sớm, lúc ở nhà vệ sinh gặp nhau, đồng thời mỉm cười.



Chu Châu nhìn qua tinh thần không tồi, cảm mạo phỏng chừng đã muốn lành.



Long Hành Thiên thì thần thái sáng láng, hướng gương sửa sang lại tóc, mặc tây trang hăng hái.



Tiểu Long Diễn cũng rời giường, đứng ở bên ngoài xem hai người lớn nhìn nhau mỉm cười, có chút khó hiểu nhu nhu mắt nhập nhèm buồn ngủ, sau đó từ giữa khe hở hai người chen vào toilet, “Làm ơn làm ơn, con muốn đi WC.”




“Cậu ta hôm trước quả thật có tới Thời Đại, nói chuyện gì tôi không rõ lắm. Còn có chuyện khác chứ?”



“Cám ơn, án kiện đã xong, còn thiếu cậu một bữa cơm đây, buổi tối có thể có thời gian?”



“Cơm coi như xong, không cần phải khách khí.”



Long Hành Thiên cười cúp điện thoại, thời gian đi làm gọi điện thoại quấy rầy vị luật sư mặt lạnh kia bình thường hậu quả cũng sẽ không quá tốt.



Bất quá, Chu Châu cư nhiên đi Thời Đại làm việc, điều này làm cho Long Hành Thiên có chút kinh ngạc, vốn chỉ tính thử hỏi Tiêu Phàm một chút mà thôi, không nghĩ tới cậu ấy thật sự dứt bỏ thành kiến đi Thời Đại.



Tuy rằng nói cậu lấy tài văn chương cùng với danh khí ở giới luật sư, vốn đi sở vụ luật sư Thời Đại lớn nhất bản thị nhưng cũng không trỉ trích nặng, chính là……



Bộ dáng nhìn qua sao như là “Mưu đồ đã lâu”, ngay cả đường lui đều chuẩn bị tốt?



Lúc chiều, Chu Châu rốt cuộc trở về nhà, mở cửa liền thấy Văn Bân nhào nặn mớ tóc lộn xộn, mặc áo ngủ loại vẻ mặt suy yếu đứng ở cửa.



Tựa như sương đánh qua người lại bị một cước giẫm lên cà chua, phi thường nghèo túng.



Chu Châu nhíu mày: “Tối hôm qua lại suốt đêm ?”



Văn Bân ngáp một cái, thở thật dài: “Anh phải biết rằng, bị người quấn suốt đêm là sự kiện thống khổ cỡ nào.”



“Thống khổ? Tôi xem cậu chơi game chơi đến rất thoải mái đấy thôi.”



“Đó là trước kia, từ gặp được người nào đó lúc sau, kiếp game của tôi đã muốn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.” Văn Bân lại ngáp một cái, quay đầu vào cửa, Chu Châu vào cửa thay đổi dép, tiếp tục hỏi: “Cậu lại cùng cái bà xã kia trong game cãi nhau ?”



“Cãi nhau lại không, chính là bị một số người lời kịch buồn nôn cấp cho sấm tới, nhớ rõ đi Chu ca, trước kia tôi đã nói với anh qua một câu: ‘người muốn mặt, cây muốn vỏ, tạo cái cột điện còn muốn xi-măng’.” Văn Bân dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay tôi còn thực kiến thức, có người, mặt —— trời sinh lại vứt đi.”



“Mất mặt? Cậu nói chính mình sao.” Chu Châu thản nhiên nói.



“Anh quẹo vào mắng tôi để làm chi? Chính anh cũng không nhạc nhạc ha ha chơi game chứ?”



“Tôi nói, tôi chơi chỉ là vì thời điểm lần sau giáo huấn cậu, nhiều căn cứ lý luận một chút.” Chu Châu mỉm cười, xoay người hướng thư phòng đến, vừa đi còn vừa thở dài: “Có số người tuổi lớn như vậy chỉ nhớ rõ ở trong game liếc mắt đưa tình, bạn gái cũng tìm không thấy, thật sự là lãng phí.”



Văn Bân tức giận đến trừng mắt liếc anh một cái: “Chu ca anh lại chịu kích thích đi, thời điểm mỗi lần chịu kích thích đều lấy tôi khai đao! Lão tử không bạn gái thì làm sao, anh cũng không đấy?!”



Chu Châu không đáp, tự cố tự mở máy tính đi thăm dò tư liệu.



Văn Bân trong lòng nghi hoặc, anh ấy tối hôm qua đi đâu vậy? Sao thấy tinh thần tốt lên vậy.



Hơn nữa hôm nay về đến, cư nhiên mắng mình “Không có bạn gái?”



Không phải việc này phá lý do trước kia anh ấy thường dùng sao, mỗi lần anh đều là “Không nóng nảy ” “Hoàng đế không vội cấp thái giám chết bất ngờ” linh tinh lí do từ chối thoái thác, tối hôm qua như thế nào lúc sau, ngược lại thành anh lấy cớ giáo huấn mình .



Văn Bân trăm tư không được kỳ giải, theo bên cạnh nhìn qua, Chu Châu bộ dáng mặt đầy cảnh xuân, còn kém ở trên trán viết ba chữ to”Hoa đào nở” .



Nhưng lại —— nở đến cực thịnh.