Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 17 : Đàn ông không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


Tắm rửa xong lúc sau, Long Hành Thiên theo thói quen mở TV xem tin tức.



Tuy rằng thường giáo dục Tiểu Diễn rằng “Phải quan tâm thời sự”, bất quá đối với trẻ con mà nói, phim hoạt hình máy móc miêu hiển nhiên so với tin tức tiếp sóng còn có lực hấp dẫn hơn, vì thế buổi tối mỗi ngày, trong phòng khách to lớn trống rỗng đều chỉ còn lại có Long Hành Thiên một mình dựa vào sô pha xem TV, Long Diễn thì tại phòng ngủ ôm máy tính chơi game, thường thường phát ra “Ngao, lại bị công kích!” “A, sao lại chết!” Linh tinh tiếng kêu giết heo thảm thiết, cũng coi như cấp cho ông cha quá trình xem tin tức tiếp sóng tăng thêm một chút lạc thú.



Hôm nay lại rất bất đồng, có Chu Châu, Long Diễn trong phòng ngủ tỏ ra im lặng đặc biệt. Long Hành Thiên đem TV thanh âm chỉnh đến rất nhỏ, mới có thể thỉnh thoảng nghe được thanh âm mềm nhẹ của Chu Châu.



“Dùng bí đỏ để hình dung mông tuy rằng ý rất mới mẻ, bất quá, cháu không biết là, bánh mì càng giống sao?”



Tiểu Long Diễn hi hi ha ha cười, “Chú nói rất đúng.”



Long Hành Thiên không biết bọn họ đang nói chuyện gì, bất quá ngọn đèn mờ nhạt nọ theo khe cửa lộ ra, làm cho lòng người cũng ấm lên.



Bọn họ khó có thể hòa hợp ở chung, Long Hành Thiên không muốn đi quấy rầy, khẻ nhếch khóe miệng, tiếp tục chăm chú xem màn hình TV .



Trong TV tin tức tiếp sóng như trước là “Quốc nội thực bình an nước ngoài thực hỗn loạn” hình thức cố định, xem lâu có chút chán ngấy, nhẫn nại xem qua dự báo thời tiết bảy giờ rưỡi, Long Hành Thiên lúc này mới đem màn hình chuyển đến kênh pháp chế kinh tế thành phố.



Tin đang truyền hình vừa lúc là phiên tòa tổng kết mới chấm dứt, án kiện tranh chấp Long thị tập đoàn tài vụ do Tiêu Phàm luật sư tiếng tăm trong giới tiếp nhận, trong tại nghiệp vốn cũng rất chấn động, hơn nữa Long Hành Thiên vừa mới tiền nhiệm Long thị tổng tài, doanh nghiệp nội đánh giá không đồng nhất, trận phiên tòa này càng trở thành đề tài bị chịu chú ý hàng đầu gần đây.



Tiêu đại luật sư ở trên toà án phong độ nhẹ nhành, biện luận có lý làm cho người khác tâm phục khẩu phục, Long Hành Thiên cũng đích thân tới hiện trường, một thân tây trang khí độ phi phàm.



Nhìn trong màn hình toà án quen thuộc , Long Hành Thiên không khỏi hồi tưởng lại, chính mình về nước không lâu sau, nhàm chán ở dười dự thính màn kiện cáo.



Đó là vụ kiện Chu Châu tham gia thua trận duy nhất cho tới nay, cũng là Long Hành Thiên lần đầu tiên ở trên phiên tòa chính thức nhìn thấy cậu.



Liếc mắt, đó là kinh diễm.



Người đàn ông kia, tuy rằng so với ngây ngô thiếu niên lúc trước, càng tỏ ra thành thục ổn trọng hơn, nhưng ánh mắt lúc ấy khiến cho tâm động bởi khí chất đặc biệt, vẫn không thay đổi.



So với trước kia trường bọn họ bàng thính mô phòng tóa án mà nói, công tác tốt nghiệp lúc sau ở toà án chính thức cùng luật sư đối phương tranh luận, Chu Châu có vẻ càng thêm trấn định tự nhiên, tài hoa tung hoành.



Cuối cùng khoảnh khắc phán định kia, Long Hành Thiên nhìn cậu rất nhanh đem quyền nhét vào trong túi quần, tựa hồ không phục lắm, lại như trước trấn định tự nhiên, mặt mang theo vẻ tươi cười đi ra.



Long Hành Thiên tâm không khỏi khẽ động —— nhớ… muốn cậu ôm một cái, cho cậu chút cổ vũ cùng an ủi, hoặc là cái gì cũng không nói, chỉ là giống như bạn tốt ly biệt nhiều năm, cái ôm đơn thuần.



Đây là người mình từng thích, tuy rằng bởi vì xa cách khá lâu, cảm giác ái mộ lúc trước dần dần bị thời gian phai nhạt bớt, nhưng gặp nhau lần nữa, dường như nảy sinh điều gì đó được đặt tại đáy lòng lại đột nhiên muốn sống lại, tựa như lão tửu ở hầm rượu phủ đầy bụi năm xưa đột nhiên bị khai mở nắp ra.



Cảm giác sâu đậm hơn, dễ dàng lan tỏa dưới đáy lòng.



Khi biết cậu từ chức, thậm chí nghĩ muốn giúp cậu tìm công việc tốt hơn, không ngờ chính cậu tự mình đến cửa.



Vì thế làm bộ như không biết, cho cậu làm trợ lý đặc biệt của mình, không ngờ cậu cư nhiên đáp ứng.



Kinh hỉ một chuyện tiếp một chuyện, khiến cho Long Hành Thiên càng thêm kiên định quyết tâm theo đuổi cậu, từng bởi vì trải qua tuổi trẻ mà không thể đảm trách được gì, hiện tại đã có cũng đủ năng lực theo đuổi lại —— nếu còn kịp.



Thời điểm điều tra cậu mấy năm nay vẫn chưa có bạn gái, cái loại tâm tình nhảy nhót này so với trúng giải thưởng lớn năm trăm vạn còn cường liệt hơn.


Nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa trước lại, nương ngọn đèn trong phòng khách nhìn đến dáng mặt nhu hòa của cậu, Long Hành Thiên trong lòng không khỏi cảm khái.



Cậu ta hình như là uyển chuyển cự tuyệt, hoặc là cố ý né tránh, hoặc là nói bóng nói gió thử?



Người làm luật sư có lối suy nghĩ nghiêm cẩn, thật đúng là làm cho người ta nắm lấy không được.



Trở lại phòng ngủ lúc sau vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ, Long Hành Thiên nửa đêm đứng dậy rót nước uống, lúc đi ngang qua phòng ngủ Chu Châu, dường như nghe đến một trận thanh âm mỏng manh .



Vội vàng đẩy cửa ra, tiếng rên rỉ khó chịu quả nhiên là từ Chu Châu, Long Hành Thiên bước nhanh qua đi mở đèn bàn, lúc này mới phát hiện Chu Châu hé miệng thở hổn hển, chăn cũng bị đá văng, lộ ra thân thể trần truồng.



“Nóng quá……”



Chỉ nghe rõ ràng hai chữ này, Long Hành Thiên lấy tay đặt lên trán cậu, bị độ nóng kia làm hoảng sợ.



“Cậu phát sốt.” Long Hành Thiên nói xong, nhanh xoay người tìm kiếm trong hòm thuốc, tìm nửa ngày cũng không có thuốc hạ sốt, đành phải vào nhà vệ sinh cầm chậu nước lạnh, vắt chiếc khăn mặt đến, đặt tại trán của cậu đắp nước đá cho cậu .



Mặt của cậu dị thường hồng nhuận, cau mày, nước trên khăn theo gương mặt chảy xuống, tới thân thể trắng nõn bại lộ trước mắt, làm cho Long Hành Thiên một trận tim đập nhanh —— đáng tiếc hiện tại không phải thời điểm nghĩ muốn điều này, tuy rằng phi thường không muốn, vẫn là không thể không đem chăn đắp trở về cho cậu.



Chu Châu lần này là thật sự phát đốt rồi, mơ mơ màng màng không biết đang nói cái gì, Long Hành Thiên lại gần bên môi cậu, bị cậu thở ra nhiệt khí làm cho một trận tâm ngứa khó nhịn.



Lại như trước không có nghe rõ.



Long Hành Thiên vừa muốn đứng dậy, lại bị Chu Châu vươn cánh tay vòng qua vai.



Cậu như trước mơ hồ nói nóng quá, môi hồng nhuận hơi hơi hé mở, giống như đòi hôn —— làm cho tâm động khó nhịn.



Khăn trên trán lấy xuống, Long Hành Thiên mở ra dùng nước đá giặt sạch một lần, lại đắp trở về, cậu tựa hồ cảm thấy thực thoải mái, hé miệng nhấp môi, còn vươn đầu lưỡi đến liếm liếm.



Long Hành Thiên hô hấp cứng lại, ánh mắt theo dõi môi cậu, áp lực thật lâu sau, mới đem cánh tay cậu ôm lấy bả vai mình kéo xuống.



Đứng dậy cùng cậu kéo một khoảng cách, nhẹ giọng hỏi: “Chu Châu, sao rồi.”



Chu Châu không trả lời, bất quá nhìn cậu thoáng giãn mày ra, tựa hồ thư thái rất nhiều, cũng không kêu nóng nữa.



Long Hành Thiên lúc này mới thở hắt thật dài ra.



Đáng giận chính là, cậu không nóng, chính mình hiện tại toàn thân đã là như lửa —— bị gây ra dục hỏa, chỉ có thể bi ai đi buồng vệ sinh hướng nước lạnh tắm.



Cũng không phải thánh nhân, lại càng không là Liễu Hạ Huệ, chẳng qua, chính mình còn chưa thấp kém đến mức lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hôn cậu, có thể chịu lâu như vậy, tới giờ khắc này đúng là không tồi.



Long Hành Thiên chỉ lo ảo não, hoàn toàn không phát hiện, lúc hắn cuống quít phóng vào nhà vệ sinh, sau đó người nằm ở trên giường mở to mắt, đem khăn nước đá trên trán cầm xuống, bất đắc dĩ thở dài.



“Người cố chấp thực phiền toái, này cũng không dùng được.”



Nói xong lại dùng chăn bó sát thân thể, rụt vào, cau mày oán giận: “Ngủ trần thực lạnh.”