Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 37 : Giới hạn yêu và hận

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


Đó là màn gặp lại ngoài ý muốn, ngoài ý muốn kết thù kết oán.



Từ Phong chỉ biết mình vô cùng chán ghét người kia, chán ghét đến mức muốn đem cậu ta băm thành mảnh nhỏ.



Đó là loại hận ý nghiến răng nghiến lợi, bởi vì sự xuất hiện của cậu ta, nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch nhân sinh của bản thân, bị cha mẹ thúc ép học chuyên ngành mình chán ghét, thời gian hắc ám suốt một năm quả thực sống một ngày bằng cả một năm.



Đặc biệt thời điểm nhìn tên Hạ Phong kia ở nước ngoài tiêu diêu tự tại, chính mình lại bị đẩy lên trên bàn cơm cùng ba loại phụ nữ thân cận, Từ Phong chỉ cảm thấy một cơn thịnh nộ lủi thẳng đỉnh đầu, hiện tại gặp lại cái bộ mặt ngu ngốc nhìn như đơn thuần kia .



Một bên ôn nhu hướng người phụ nữ đối diện mỉm cười, theo mấy cô đi dạo phố mua trang sức ăn bánh ngọt, một bên ở trong lòng âm thầm nguyền rủa tên ngu ngốc Văn Bân kia.



Bây giờ nghĩ lại, năm đó chính mình tìm mọi cách trêu đùa Văn Bân, quả thực có vẻ cực kỳ đáng thương lẫn ngây thơ.



Ví dụ như dùng hết thủ đoạn làm cho quan hệ cậu ta và Nhạc Điềm Điềm mấy lần bị vây vào tình trạng nguy cơ, hoặc là chế tạo đủ loại chướng ngại vật làm cho tên kia xui xẻo tột độ.



Văn Bân thời gian nửa năm học sau năm nhất tương đối không thuận, chính là do có người từ giữa làm khó dễ, thật đáng buồn chính là, Văn Bân “Đơn giản” cho tới bây giờ không nghĩ tới là có người tận tâm trả thù cậu, còn tưởng rằng bản thân chính là”Cực kỳ xúi quẩy” mà thôi, hơn nữa còn thề son sắt nói “Người khác xúi quẩy uống nước lạnh đều bị nghẹn, Văn Bân tui khi xúi quẩy, không uống nước cũng bị nhức răng”, làm cho Từ Phong âm thầm trêu cợt cậu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.



Đùa bỡn cậu vài lần lúc sau, Từ Phong cảm thấy cùng cái loại người chỉ số IQ EQ đều cực thấp hơn so với mình, thật sự là rất bi ai.



Vì thế, tính buông tha cậu, thu tay lại.



Nhưng mà nghiệt duyên cũng không có bởi vậy mà chấm dứt.



Tại năm ấy giữ cuộc thi tranh bá toàn bộ CS thị, có một gã tên là Hào Hoa Phong Nhã, ngăn trở Từ Phong đi thông đại lộ chói sáng – bục lĩnh thưởng —— Hào Hoa Phong Nhã vận ăn cứt chó, ở thời điểm cuối cùng không hiểu do thắng lợi trong tầm tay quá mức đắc ý mà Từ Phong sơ suất phòng thủ bị rớt KO.



Từ Phong trước còm biu tơ tức giận đến mức bốc hơi nước, tên đó còn ngây ngô cười với thằng khác: “Ai? Thằng đó chết rồi, ông đây đệ nhất à?”



Vì thế, Từ Phong chỉ có thể phi thường cam chịu nhìn tên ngu ngốc thành đệ nhất nhóm A bản giáo, lúc đại diện trường đi dự thi bị người ta cho ngược đãi vô số lần, trở về ủ rũ —— trình độ chơi game của cậu thật sự không cao.



Vài ngày sau, cuộc gặp riêng những người lọt vào vòng chung kết, Từ Phong nhận thức Long Hành Thiên, còn có võng danh Liệt hỏa liệu nguyên – Nhạc Viêm, cùng với hội trưởng Tiên giới kế tiếp – Tửu tiên.



Bốn người anh hùng gặp nhau hận vãn, tính sau khi tốt nghiệp thành lập công hội —— mà Văn Bân vận cứt chó lọt vào, nhưng không có xuất hiện tại tụ họp lần này. (hận vãn: hận gặp nhau quá muộn)



Bởi vậy, Văn Bân vẫn không nhận biết Từ Phong, nhưng mà Từ Phong vẫn nhớ Văn Bân.



Nhớ lâu lắm, càng về sau, loại hận ý này dần dần thay đổi chất.



Tựa hồ có một loại tình tố khác che dấu dưới cừu hận .



Trước mắt không ngừng xuất hiện khuôn mặt người đó, trong mộng không ngừng nhớ tới cậu ta chủ động dán lên đôi môi mềm mại, còn có đầu lưỡi ở trong khoang miệng mình lung tung liếm lộng .



Nhớ tới lúc cậu ta như bạch tuộc ghé vào trong ngực mình, bày ra khuôn mặt không hề phòng bị.



Còn có mùi hương dầu gội nhàn nhạt trên tóc cậu.



Mang theo tiếng nói riêng biệt mơ hồ lẫn khàn khàn sau khi say rượu.



Cùng với thân thể mảnh khảng, ôm lấy lại rất có chất cảm.



Từ Phong cảm thấy chính mình hình như không được bình thường, mỗi khi ở trong sân trường gặp được Văn Bân, đều đã không khỏi mãnh liệt theo dõi cậu, thẳng đến vẻ mặt cậu như không có việc gì nắm Nhạc Điềm Điềm đi qua trước mặt mình, mới âm thầm nắm nắm tay đuổi kịp, trong lòng rất khó chịu ——
Tuy rằng cậu đang quan tâm, bất quá sự quan tâm này sai hướng rồi, khiến cho Từ Phong phi thường tức giận.



Hạ Phong ở bên cạnh đã sớm cười run rẩy, Từ Phong mặt nghiêm đen ném câu: “Đã biết.” Sau đó nắm điện thoại.



Hạ Phong vui sướng khi người gặp họa nói: “Còn tưởng rằng cậu ta ghen gọi điện thoại phá hư cậu, kết quả…… Sớm biết rằng cái tên ngu xuẩn đó không có khả năng ghen cho cậu mà.”



Từ Phong khẽ hừ nhẹ một tiếng.



“Đúng rồi, cậu từng thổ lộ với cậu ta chưa?”



Từ Phong lạnh lùng nói: “Lúc cậu ta mắng đồng tính luyến ái ghê tởm còn chạy tới thổ lộ, cậu nghĩ tôi thằng ngốc sao?”



“Kia cũng là, cậu tên sĩ diện này.”



“Hậu quả thổ lộ có hai loại…… Một là bị cậu ta đấm một đấm, sau đó mắng: ‘ đồng tính luyến ái cút ngay, thực ghê tởm! ’ hai là cậu ta trở mình xem thường, mắng ‘ anh thích lão tử, liên quan gì tui! ’.” Học ngữ khí Văn Bân dứt lời, Từ Phong nhún nhún vai: “Tôi cũng không muốn nhàm chán đi tự ngược.”



Hạ Phong cũng nở nụ cười, “Xem ra sự hiểu biết của cậu đối cậu ta quả thật vô cùng ‘ sâu sắc ’ nha.”



“Tôi muốn làm cho cậu ta chậm rãi thích tôi, tuy rằng cậu ta bây giờ còn có điểm chán ghét tôi, bảo tôi cặn bã, bất quá tôi tin tưởng, cậu ta đối tôi không có khả năng hoàn toàn không cảm giác.”



“Hử? Sự tự tin của cậu từ đâu mà đến.”



Từ Phong thực túm nhếch lên khóe miệng, kéo nụ cười mỉm.



Bởi vì……



Có loại cảm giác mơ hồ, cậu đối với mình cũng không phải hoàn toàn chán ghét, vẫn là có một chút hảo cảm.



Lần đó ở trong hành lang, thời điểm mình ôn nhu hôn cậu, cậu nhắm mắt lại, toàn thân đều nhẹ run rẩy, nhưng không có cự tuyệt rõ ràng.



Giống như là sợ hãi hoặc là khẩn trương, hai đấm nắm thật chặc tại bên người, kỳ thật cậu đối nụ hôn ấy, là có cảm giác nhỉ.



Mới đầu cường ngạnh hôn cậu, bị cậu cắn đứt đầu lưỡi, nhưng đổi thành phương thức ôn nhu này, cậu liền giống mèo nhỏ thuận theo hơi hơi phát run, làm động lòng người.



Văn Bân lại trầm mê với nụ hôn mình mà không tự biết chút nào, hôn xong rồi, thời điểm kịp phản ứng, mới nhảy dựng lên hung tợn mắng chửi người —— che dấu lấy sự sợ hãi và khẩn trương của cậu.



Cái này kêu là thẹn quá thành giận a.



Nghĩ đến đây, Từ Phong không khỏi có chút đắc ý.



“Sự tự tin của tôi chính là……”



“Hả?”



“Không có gì.”



Thuận tiện trêu cợt Hạ Phong kỳ thật cũng là sự kiện vô cùng khoái trá, bị y xem kịch vui nhiều năm như vậy, chờ y về sau gặp được người mình thích, chính mình cũng có thể cân nhắc —— châm ngòi thổi gió qua một tý. (châm ngòi thổi gió = châm dầu vào lửa)