Cho Tôi Một Bát Cháo
Chương 43 : Ôn nhu bẫy rập
Ngày đăng: 11:16 18/04/20
Văn Bân thực buồn bực.
Qua bao nhiêu năm cho tới nay chưa bao giờ thấy buồn bực thế này.
Cư nhiên lại “Khẩn trương” lẫn “Quan tâm” cái tên từng căm thù đến tận xương tuỷ, mà tên đó còn là cùng giới……
Quả thực rất làm cho người ta buồn bực.
Này không, mới vừa cùng hắn tách ra, mà bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi.
Hắn có phải lại chạy tới Crazy cùng Diệp Nhị Thiểu chơi trò người lớn với nhau, roi kẹp trên tường đều dùng tới không?
Hắn có phải cỡi hết sau đó ôn nhu ôm một người khác, giống tối hôm qua vậy, lấy tay giúp người khác thoải mái?
Có chút bực mình lấy điện thoại di động ra, lục bản ghi thông thoại, vốn định tìm dãy số hắn gọi qua, lại nhìn thấy bản ghi cuộc trò chuyện tối qua, sau lưng cứng đờ ——
Không phải ảo giác?
Tối qua lúc tám giờ hơn, hắn đã điện thoại tới một lần, hơn nữa bên mình còn tiếp, thời gian trò chuyện dài đến nửa tiếng.
Lúc ấy bởi vì quá mức phẫn nộ mà không có để ý, di động bị Diệp Kính Huy cầm ở trong tay ngắm nghía —— gã nhấn phím đón nghe?
Nói cách khác, chính mình loạn mắng không lựa lời một trận…… Còn có lời quỷ dị gì mà bị bệnh xi-đa bị bạn trai vứt bỏ, đều bị Từ Phong nghe được?
Hắn khẳng định cười chết mất.
Văn Bân cắn chặt răng, nhớ khi hắn chạy tới cứu mình vẻ mặt sa sầm, liền cảm thấy da mặt mình có chút nóng lên.
Lại mất mặt đợt ba.
Vừa định gọi điện cho hắn, hắn lại đúng lúc gọi sang, nhắm theo kịp giờ chuông khoá học.
Văn Bân ho khan một tiếng, đón nhận điện thoại, túm túm nói: “Tìm tui?” Ngữ khí như đại ca đang mệnh lệnh đàn em.
Thanh âm Từ Phong như trước thực bình tĩnh: “Tới ký túc xá sao?”
“Anh quản tui đến hay không đến.” Văn Bân câu đầu đốp lại.
Bên kia cũng không tức giận, thản nhiên nói: “Yên tâm, tôi bây giờ ở thư viện, cùng Hứa Diêu chỉnh sửa lại tư liệu, về sau sẽ không đi tìm bạn giường nữa.”
Văn Bân sửng sốt.
“Kỳ thật mấy ngày nay đi quán bar, chính là cùng Hạ Phong uống chút rượu mà thôi, cũng không có làm những thứ khác.”
Văn Bân còn chưa kịp phản ứng, bên kia lại tiếp tục nói: “Cho nên cậu không cần ghen nữa.”
Sau đó điện thoại đã bị cúp.
Văn Bân nhìn trên điện thoại biểu thị chấm dứt cuộc gọi, tức giận đến nghiến răng.
Âm thầm nguyền rủa tên hỗn đản tự cho rằng tốt đẹp, ai ăn giấm chua của hắn? Ăn giấm chua cái rắm, ông đây là lo lắng anh nhiễm bệnh xi-đa!
Chính là…… Tâm tình lại không nhịn được dễ chịu hơn.
Đáy lòng như được người nhẹ nhàng vuốt ve một tí, nguyên bản toàn bộ gập ghềnh được sờ nén —— thông thuận, thoải mái, còn ấm áp dào dạt.
Không đi là tốt rồi.
Loại địa phương đó rất không sạch sẽ, tui cũng là vì anh suy nghĩ lành mạnh thôi.
Như vậy an ủi chính mình, Văn Bân tâm tình tốt chạy tới quán ăn lân cận mua một đống đồ ăn, nhân tiện mua vài lon bia, vô cùng cao hứng trở về ký túc xá.
Hôm nay bởi vì không khóa, Lưu Ba đang ở trong thư phòng nhàn nhã chơi game.
Văn Bân tò mò sáp qua nhìn, thấy trong ảnh, non xanh nước biếc một đàn phượng hoàng bay lượn, ngược lại khá tráng lệ.
“Yêu, game này không tồi nha, trò gì vậy?”
Từ Phong xuất hiện, bưng một chén mì.
Hai người tức khắc câm miệng, Văn Bân ngoan ngoãn ngồi trở về, Từ Phong lại mỉm cười đem mì sớt qua bên Lưu Ba: “Đàn em ăn chưa no đi?”
Lưu Ba bày vẻ mặt cảm kích: “Đàn anh, anh thật đúng là áo cơm phụ mẫu của chúng em! Thật cám ơn.” Nói xong, liền từ trong tay Từ Phong tiếp nhận mì, vùi đầu lang thôn hổ yết.
Văn Bân ngồi ở đối diện âm thầm buồn bực.
Từ Phong làm trò đối tốt Lưu Ba trước mặt mình, trong lòng thật sự có điểm khó chịu nho nhỏ.
Nhất là…… Thêm vẻ mặt tươi cười cho Lưu Ba đĩa rau.
Văn Bân đứng dậy muốn đi chơi game, lại bị Từ Phong lạnh lùng gọi lại: “Đi đâu?”
“Chơi game.”
” Luận văn của cậu viết xong ?”
“Chưa.”
“Vậy không được phép chơi.”
Văn Bân khó chịu bé biến thành khó chịu bự, hừ một tiếng: “Biết rồi.”
Sau khi ăn xong, Từ Phong và Lưu Ba ủ ở trong thư phòng chơi game. Văn Bân một mình vẻ mặt đau khổ tại nhà bếp rửa chén.
Nghe nói thiên long phiên bản beta đã sắp xong, đêm nay, điện tín một khu mấy đại công hội có một lần đại hình bang chiến, ngẫm lại đã cảm thấy phấn khích.
Văn Bân rất muốn đi nhìn một cái, lại bị Từ Phong lệnh cưỡng chế vào nhà bếp rửa chén.
Thực mẹ nó khó chịu a!
Hai tên hỗn đản kia thân thân mật mật ghé vào nhau nghiên cứu game, dựa vào cái gì bắt một mình mình vào nhà bếp rửa chén, buổi tối lại chưa ăn no, tâm tình lại không tốt, trong bùng cảm giác như mèo cào, thật sự là đáng ghét.
Bên kia Từ Phong và Lưu Ba lấy danh là chơi game, thực tế lại đang nói chuyện mấy vấn đề khác.
“Cậu với Tiểu Nguyệt quen nhau?”
“Đúng vậy……”
“ừ, không tệ, Tiểu Nguyệt là tôi nhận làm muội muội, một cô gái tốt, cậu cũng không nên khi dễ em ấy.”
Lưu Ba cái trán lưu lại một giọt mồ hôi lạnh, hẳn là kêu nhỏ đừng khi dễ em mới đúng a……
Chảy một phen mồ hôi, cười nói: “Ha ha, trùng hợp như thế à, anh ở trong công hội nhận muội muội sao.”
“ừ, nhận lâu rồi. Đúng rồi, cuối tuần ngày mốt, em ấy sẽ tới chỗ chúng ta.”
“A? Tại sao?”
“Ngoài miệng nói muốn cho tôi sinh nhật, thực tế……” Từ Phong ánh mắt lãnh đạm quét nhìn Lưu Ba, “Là tới gặp cậu đi.”
Lưu Ba lập tức cười nói: “Đàn anh nói cái gì đâu, bạn ấy nhất định là đến cho anh sinh nhật. Anh chiếu cố tụi em như vậy, sinh nhật của anh em với Văn Bân cũng nên hảo hảo chúc mừng cho anh một chút! Tiểu Nguyệt muốn tới, vừa lúc.”
Bị Từ Phong nói bóng nói gió tha một vòng lớn như vậy, Lưu Ba đương nhiên không cô phụ kỳ vọng của hắn, gián tiếp đem tin tức này truyền lời cho Văn Bân.
Đêm đó, Lưu Ba ngay tại trên giường nói một tràng ý tưởng chúc mừng sinh nhật đàn anh, cuối cùng là bày một cái party đây, hay là vào trong quán cơm ăn một chầu, hoặc là mua nguyên liệu ở kí túc xá làm cái lẩu ấm cúng ……
Văn Bân nghe một đống đó đến phiền, xoay người sang chỗ khác, làm bộ không thèm để ý hỏi: “Sinh nhật anh ta lúc nào hả, cậu nhanh như vậy chuẩn bị, thật có lòng.”
Lưu Ba nghe ra sự khó chịu trong lời của cậu ta, cười hắc hắc: “Ngày mốt, ảnh nói cho tui biết.”
Văn Bân dừng một chút, “Hừ, lại không mời tui, tui ứ thèm đi.”
Trong lòng lại âm thầm cân nhắc, lần này lại phải tiết kiệm tiền mua quà, cũng không biết hắn thích cái gì……