Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 44 : Nụ hôn sinh nhật

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


Văn Bân nửa đêm bò lên giường tìm đồ ăn, động tác tất tất tác tác tựa như bác tí hoạt động ban đêm, dẫn tới bộ mặt lãnh nghiêm của Từ Phong.



“Tôi cứ nghĩ chuột nháo cơ chứ, cậu xem xem bây giờ là mấy giờ?”



Từ Phong vừa hai ngày không ngủ, vừa bị quấy giấc ngủ, mặt âm trầm, toàn thân cao thấp phát ra hàn khí.



Văn Bân ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, sờ sờ đầu, cười chê nói: “Này không phải ba giờ sao.”



“Cậu đang tìm cái gì?” Từ Phong đến gần từng bước, mắt nhìn Văn Bân.



“Mì ăn liền đâu?”



“Vứt.” Đúng lý hợp tình.



Văn Bân cười: “Vậy anh nấu cho tui mì đi?”



“Không rảnh.”



Ngữ khí cứng rắn lạnh lùng khiến Văn Bân trong lòng rất ư khó chịu, hừ một tiếng: “Vậy quên đi, tui tự mình đi ăn chút gì đó.”



“Văn Bân.”



Từ Phong lại dùng loại khẩu khí lạnh như băng này gọi tên, Văn Bân đứng nghiêm theo phản xạ, phía sau lưng dựng thẳng lên một mảnh lông tơ, không khỏi trở mình xem thường: “Nói thì anh cứ nói, nơi này chỉ hai chúng ta, không cần nghiêm túc gọi tên tui như vậy đâu? Anh làm giáo sư điểm danh sao.”



Từ Phong bình thản hỏi: “Tôi muốn biết, cậu rốt cuộc là sinh vật nào?”



Văn Bân ngẩn người, lúc này mới trợn mắt: “Quẹo mắng tui không phải người đâu?”



“Nửa đêm ba bốn giờ cậu lại đặc biệt tinh thần, đứng dậy tìm ăn, thói quen làm việc và nghỉ ngơi này —— sao cũng chẳng giống nhân loại đi.” Từ Phong lạnh lùng nói: “Trái lại rất giống con chuột.”



Đó là……



Đó là bởi vì ngủ không được, miên man suy nghĩ. Ngọn nguồn…… Còn chẳng phải do anh.



Văn Bân quay đầu không để ý tới hắn.



Từ Phong tiếp tục giáo huấn: “Về sau một ngày ba bữa đúng giờ ăn, nửa đêm ăn bậy đối thân thể không tốt. Lời nói của tôi cậu hình như luôn vào tai này ra tai kia?” Vừa nói, vừa tới gần từng bước.



“Tui đói.” Văn Bân nhếch miệng cười xán lạn, gặp Từ Phong mặt nghiêm lại gần, Văn Bân lại bài trừ thêm câu: “Thực đói mà, không lừa anh, ruột tui đều thắt lại, cái bụng đều lỏng, máu toàn thân đều không lưu động.”



“Vậy chịu đựng đi.” Từ Phong nói: “Tôi không thể dung túng cậu dưỡng thành thói quen hư được.”



Văn Bân ngẩn người.



Từ Phong hôm nay không biết là lạ ở chỗ nào ? Hở một tí là muốn quản mình, cái này không được ăn cái kia không được làm, phải là như vậy phải là như nọ……



Cũng chẳng phải cặp, quản cái gì quản.



Ngoài miệng tuy rằng mắng như thế, nhưng Văn Bân trong lòng vẫn là một hồi ngọt ngào kỳ quái.



Được người trông nom, cái loại cảm giác này kỳ thật cũng không tệ, hắc hắc.



Trước kia lúc được Chu ca trông nom, chính mình sẽ có chút không kiên nhẫn, thậm chí còn chống đối lại, nhưng hiện tại được Từ Phong trông nom…… Vì cái gì cũng không dám chống lại?



Thấy hắn bộ dáng nghiêm trang nói với mình”Không được phép”, cư nhiên còn có chút tim đập loạn xạ, cảm thấy người đàn ông này thật sự là đẹp trai đáng chết, thân là cùng giới quả thực ghen tị hắn……



Tâm hồn như thế nào lại dạo chơi rồi.



Văn Bân thu lại tâm trạng, trừng lườm hắn: “Anh quản tui để làm chi.” Dứt lời bước đến ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống.



Từ Phong trầm mặc sau một lúc lâu, cũng theo qua, ngồi ở đối diện Văn Bân, mặt lãnh nghiêm áp gần.



Văn Bân rụt lui cổ về sau, thấy khuôn mặt hắn tại trước mặt mình không ngừng phóng đại, mắt thấy hình dáng xinh đẹp của đôi môi sẽ hôn tới……



Văn Bân nắm chặt nắm tay, bày vẻ mặt hung ác: “Anh đã đáp ứng không cưỡng ép! Anh dám đổi ý tôi giết…… Giết anh.”



Thanh âm tiếp sau cũng lạc mất, ánh mắt hơi lóe sáng, rõ ràng là sức lực không đủ,



Từ Phong nhếch nhếch khóe miệng, đem môi chuyển qua bên tai cậu: “Tôi thích quản cậu.” Nói xong, lại nhẹ giọng bổ sung: “Cậu xem, mấy năm nay không ai quản cậu, cậu liền trở nên không giống nhân dạng. Cũng nên có người quản lý trông nom, tôi chỉ cố mà làm tốt, gánh vác trọng trách này.”



—— Anh đang vì dân trừ hại hả?



Bên tai bị hô hấp ấm áp làm sợ tới mức giật mình, Văn Bân lông tơ dựng thẳng lên, rụt lui cổ: “Anh dựa vào cái gì quản tui? ! Mẹ tui còn chưa quản.”



Từ Phong dừng một chút, dời môi, quy củ ngồi ở bên cạnh Văn Bân, bình thản nói: “Chỉ bằng tôi là đàn anh của cậu, sao, không phục?”



Văn Bân cũng không biết sao, nghe thấy hắn nói như vậy ngược lại cảm thấy trong lòng thật buồn bực.



Vốn chỉ là đàn anh trông nom đàn em mà thôi, chính mình còn nghĩ, phương diện này nếu nhiều chút gì đó thì tốt rồi……
Từ Phong tiếp nhận, cám ơn cũng không thèm liền cất vào túi.



Tiểu Nguyệt tò mò hỏi: “Không mở ra sao?”



Từ Phong đáp: “Cậu ta hàng năm đều đưa một viên đá cho anh, nói cái gì ‘ có tâm ý là tốt rồi, quà cáp là cái gì cũng không quan trọng ’, anh đã có hơn hai mươi viên đá rồi.”



Hạ Phong cười nói: “Vậy chung quy tốt hơn so với cậu đưa cho tôi mỗi hộp không, trong hộp tôi ít nhất còn có đồ.”



Hai người nhìn nhau cười.



Cái loại thân mật khắng khít và ăn ý này của hai người bọn họ, khiến Văn Bân trong lòng có chút khó chịu nho nhỏ.



Nhẹ giọng hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn thịt.



Hạ Phong sáp qua, hạ giọng nói: “Ghen?”



Văn Bân nhếch miệng cười: “Ăn thịt.” Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia, tựa như thịt đang nhai chính là tên Hạ Phong.



Hạ Phong mỉm cười, “có mang quà cho đàn anh cậu không đấy?”



Văn Bân ngẩng đầu, gặp ánh mắt của Từ Phong lại lộ ra một chút chờ mong.



Văn Bân liền gục đầu xuống từ trong túi lấy ra hộp quà, đưa cho Từ Phong, “đàn anh sinh nhật vui vẻ.”



Nửa đường bị hai ngón tay của Hạ Phong kẹp lấy.



Văn Bân ngẩng đầu căm tức nhìn anh ta, thấy Hạ Phong vẻ mặt tươi cười sâu xa: “Chậc chậc, cái hộp kiểu này sao nhìn thế nào cứ giống vật đính ước thế nhỉ.”



Bị Từ Phong vẻ mặt bình tĩnh chộp lại, “Không liên quan chuyện của cậu.”



Từ Phong vừa định bỏ vào túi, Lưu Ba lại đột nhiên nói: “Đàn anh không mở ra xem? Quà tụi em đều mở ra xem qua rồi.”



Tiểu Nguyệt cũng cười: “Đúng rồi lão ca, như thế nào đến Văn Bân thì muốn chơi riêng vậy.”



Văn Bân cảm thấy đồ mình tặng hình dáng rất ưa nhìn, không khó coi cũng không dọa người, liền sang sảng cười, khoát tay: “Vậy mở ra nhìn xem đi, hắc hắc, quà thực bình thường, đầy đường đều có bán.”



Từ Phong vẻ mặt nghiêm túc đem hộp mở ra, lúc nhìn thấy vòng cổ ấy, lấy ngón tay nhẹ nhàng chà xát mở hai mảnh bạc, trên mặt không che giấu được vẻ vui sướng tràn đầy.



Hướng Văn Bân cười cười, “Cám ơn cậu.” Ánh mắt ôn nhu.



Văn Bân lúc này mới yên lòng lại, “Ừ…… Thích là tốt rồi.”



Mọi người cơm nước xong, hát bài ca sinh nhật, ăn bánh ngọt, sau đó giải tán……



Hết thảy ấn theo trình tự tiến hành.



Bởi vì Từ Phong thực nghiêm túc, tiệc sinh nhật hôm nay cũng thực nghiêm túc, căn bản không có cảnh bôi trét mặt huyên náo thường lệ.



Rượu trái lại uống một tí, làm cho Văn Bân khiếp sợ chính là, Hạ Phong cư nhiên đi vung quyền.



Vẻ mặt bình thản tươi cười, tao nhã vươn tay ra ——



“Ca lưỡng hảo, mi thua, uống đi.”



Văn Bân chỉ cảm thấy da đầu run lên.



Thế nào lại có người như vậy, tính cách biến hoá đa dạng? Bất quá, Từ Phong và anh ta cùng nhau lớn lên….. Cũng không phải người đứng đắn gì.



Lưu Ba với Tiểu Nguyệt đi dạo phố, Hạ Phong tiện đường đưa Hứa Diêu mỹ nữ trở về.



Bốn người đi rồi, Văn Bân thì kiên trì ngồi vào xe Từ Phong.



Không biết là có phải do cùng một chỗ với hắn hay không, không khí bên trong xe có chút nặng nề, Văn Bân vê vê mồ hôi trong lòng bàn tay, thắt dây an toàn.



Từ Phong đột nhiên nói: ” Vòng cổ kia……”



“Ách?”



“Cậu là ý này sao.” Nói xong liền phủ thân mình qua.



Trái với Văn Bân thắt dây an toàn tự trói mình lại, Từ Phong thì có vẻ hoạt động thoải mái, một cánh tay chống lưng ghế dựa của Văn Bân, tay kia thì đặt ở trên vai Văn Bân.



“Phải không?”



Văn Bân lăng lăng nhìn khuôn mặt hắn gần ngay trước mắt, “Phải….. Cái…… ?”



Chữ “gì” còn chưa nói ra, đã bị hắn đột nhiên ngăn ở giữa môi.