Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 45 : Yêu hay không yêu

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


Ghế dựa được chậm rãi hạ thấp, Từ Phong bên trong không gian xe nhỏ hẹp có lợi, nhân cơ hội dùng dây an toàn trói lại tên ngốc đang ngăn mình.



Văn Bân kịp phản ứng, thoáng kinh ngạc, bắt đầu giãy giụa. Đáng tiếc không gian quá nhỏ, tay chỉ có thể bất lực víu vỗ trên cửa sổ, “Anh…… Buông…… Ah ah……”



Mở miệng nói chuyện, lại giúp cho đầu lưỡi linh hoạt của Từ Phong tận dụng cơ hội, xâm nhập khoang miệng.



Nụ hôn của hắn phi thường ôn nhu, đầu lưỡi ấm áp liếm qua lợi, lướt qua niêm mạc khoang miệng, từng tấc từng tấc một xâm chiếm lãnh địa.



Trong không gian nhỏ hẹp vang lên tiếng nước chậc chậc khi hôn môi, còn có thanh âm sột soạt khi quần áo hai người ma xát, làm cho nhiệt độ trong xe nhanh chóng tăng lên, đốt cháy dây thần kinh.



“Ah…… um……”



Nguyên bản lời nói muốn mắng chửi đều bị hắn ngăn chặn, ngược lại thành rên rỉ mê người.



Văn Bân bị hắn hôn một trận mềm nhũn, khiến trên lưng run lên khoái cảm xa lạ tựa như dòng điện lưu lủi toàn thân.



Nụ hôn càng sâu hơn càng đậm hơn, tay Văn Bân cũng dần dần dừng giãy giụa, theo trên cửa sổ xuôi xuống, ngược lại run rẩy, ôm chặt lấy vai hắn.



……



Nụ hôn sâu rốt cuộc kết thúc, tương phản với Văn Bân hai mắt phủ sương mù đang thở dốc không ngừng, Từ Phong thì có vẻ điềm tĩnh tự nhiên.



Vươn lưỡi ám muội liếm liếm lên bờ môi ướt át của Văn Bân, sau đó kề môi, nhẹ giọng nói: “Tôi thật cao hứng, Văn Bân, cậu rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận rồi.”



Nói xong, từ trong túi lấy ra sợi dây chuyền, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng chà xát ——



Chỉ thấy giữa hai miếng bạc, một hàng chữ lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt



“I love you”



Văn Bân ngẩn người, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, “Không…… Không phải…… Anh hiểu lầm……”



Còn chưa nói hết, thấy sẽ bị Từ Phong hôn lần nữa, Văn Bân toàn thân một trận cứng ngắc, ngoài miệng còn không chịu thua hét lên: “Tui không biết sợi dây chuyền đó…… Ah…… Có…… chữ…… Ah ah…… Anh…… Buông ra……”



Cái gọi là giải thích, cuối cùng đều bị Từ Phong ngăn lại ở giữa môi.



Từ Phong tựa như tích luỹ lâu ngày nay bùng nổ, hôn môi đặc biệt đậm hơn, ôn nhu xong, lại bắt đầu bá đạo hôn, như là đang chứng minh điều gì đó.



Cuồng nhiệt mút làm cho đầu lưỡi Văn Bân tê dại, trong khoang miệng như bị đầu lưỡi hắn sát phá một tầng da, đau buốt nóng rát.



Tay hắn cũng đã sớm buông xuống, theo đầu vai đến phần eo, thân mật ôm sát Văn Bân.



Hôn mãi không dứt.



Bị đồng tính hôn môi đến cảm giác toàn thân như nhũn ra, khiến cho Văn Bân phía sau lưng nổi lên một tầng da gà, giống bị nụ hôn kịch liệt của hắn nuốt tất cả, càng làm Văn Bân đầu óc choáng váng.



Sau khi khôi phục lý trí, liền dùng hết khí lực toàn thân, hung hăng đẩy hắn ra.



“Anh mắc gì vậy!” Văn Bân dùng sức xoa xoa môi bị hôn đến sưng đỏ, căm tức nhìn tên đầu sỏ bày vẻ mặt vô tội trước mắt——



“Anh tên hỗn đản này có chịu dừng không hả! Hãy nghe tui nói hết được không? Cái dây chuyền đó, ở giữa có chữ hay không tui căn bản không biết! Tui làm sao có thể yêu anh? ! Tui cũng chả phải đồng tính luyến ái giống anh, anh……” Thanh âm đột nhiên dừng lại.



Ánh mắt Từ Phong trong nháy mắt tuột đến băng điểm, trong mắt xẹt qua một tia thần sắc đau đớn, làm cho tâm Văn Bân cũng rối bời theo.



“Phải không.” Ngữ khí bình thản, tựa như sự bình yên trước cơn giông bão.



Văn Bân trong lòng thực rối, căn bản mơ hồ mấu chốt, gãi gãi đầu, xấu hổ nói: “Tui…… Không có ý khinh thường, nhưng bản thân…… Không phải đồng tính luyến ái, cho nên……”



Từ Phong thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, tôi say.”



Văn Bân nghiêng đầu sang chỗ khác: “Không…… Không có việc gì, tui cũng có chút say, thực xin lỗi.”



“Tôi đã nghĩ cậu thích tôi.” Từ Phong nhẹ nhàng cười cười, “Có thể, là tôi quá tự tin.”
Văn Bân nhẹ giọng nói: “Anh ta không mang dù sao?”



Lưu Ba ừ một tiếng.



“Nếu không…… Cậu đưa dù cho anh ta đi.”



Lưu Ba lại ừ một tiếng, cầm lấy dù vừa định xoay người xuống lầu, Văn Bân lại đột nhiên giật dù lại, cười nói: “Hắc hắc, vẫn là tui đi thôi, tui có mấy lời muốn nói với anh ta.”



Văn Bân cầm dù, chạy đến cửa tiệm cà phê, vỗ vỗ vai Từ Phong.



Từ Phong quay đầu lại, hơi kinh ngạc nhìn Văn Bân ướt đẫm trước mắt, “Cậu tới đây làm gì?”



“Hắc hắc, đưa dù cho đàn anh, nhìn bộ dáng anh giống như có việc gấp.” Nói xong chuyển dù tới tay Từ Phong.



Từ Phong tiếp nhận, khách khí nói: “Cám ơn.”



“ừ.” Văn Bân xoa xoa chà chà tay, lại gãi đầu, tựa hồ nghĩ nên mở miệng như thế nào.



Từ Phong trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Còn có việc sao?”



“A…… Tui là muốn nói với anh tiếng cám ơn, ha ha, luận văn tốt nghiệp của tui ít nhiều được anh hỗ trợ, trong máy tính anh chỉnh sửa lại những tư liệu đó tui đều thấy, thật sự rất cám ơn anh, anh đối với tui thật sự tốt lắm, tui cũng không có gì có thể báo đáp, thật xin lỗi.”



Từ Phong thần sắc thoáng cương lại, mới thản nhiên nói: “Không cần khách khí, tôi cũng không muốn cậu sẽ báo đáp.”



“À, còn có…… Ngày đó thực rất xin lỗi, tui rất qua loa, tặng đồ cũng không nhìn rõ ràng, không nghĩ rẵng trong dây chuyền đó còn có huyền cơ, để anh hiểu lầm.” Văn Bân vừa nói, lại ngượng ngùng gãi đầu, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng quà tặng rồi phải trả lại rất không lịch sự, nhưng tui nghĩ, nếu là hiểu lầm, anh vẫn là…… đem nó trả lại cho tui đi, có thể chứ?”



Từ Phong phía sau lưng cứng đờ, trầm mặc thật lâu sau, lúc này mới mặt không chút thay đổi buông thùng, vươn tay cởi áo, từ trên cổ đem chiếc dây chuyền kia tháo xuống, đặt vào trong lòng bàn tay của Văn Bân.



“Được.” Chỉ nói đơn giản một chữ.



Văn Bân cúi đầu nói: “Cám ơn.”



Sau đó, quay đầu lại nhanh chóng lao vào trong cơn mưa.



Mưa to đánh vào người, từng đợt đau xót, mưa thấm vào quần áo, thấm ướt làn da, lạnh buốt đến xương.



Trong lòng bàn tay dây chuyền lại đặc biệt ấm áp, bề mặt lưu lại, là nhiệt độ cơ thể người nọ.



Văn Bân biết hắn ở phía sau nhìn mình, tận lực làm cho cước bộ có vẻ không bối rối, hít sâu một hơi, nhanh chân chạy như điên, rất nhanh đã bay về ký túc xá.



Tại nơi hắn không nhìn thấy, vịn tường thở từng ngụm từng ngụm, ngực từng đợt quặn đau, như là bị người nhéo ở tim.



Là do chạy trốn quá nhanh, trái tim ở trong ngực đập thình thịch kịch liệt, mỗi một lần nhảy lên, đều kịch liệt xé rách ngực, như muốn đem nơi đó kéo căng.



Có thể yêu người khác nữa sao? Tại lần đầu tiên biết yêu, sau khi đã yêu hắn.



Có thể quên hắn sao? Tại lúc không hay biết đã sớm chìm đắm trong ánh mắt thâm thuý của hắn.



Vì sao bây giờ đau đớn như vậy, do hắn xa cách mình, bắt đầu rời xa mình, đã muốn…… Đau tới mức không thể chịu đựng được rồi.



Quần áo đều bị ướt, dính ở trên người, lạnh đến phát run.



Văn Bân nghĩ, nếu như có thể quen hắn, có lẽ, sau khi mình đưa dù cho hắn, hắn sẽ bung dù rồi đưa lại mình, sau đó cúi người xuống hôn lên trán, nhẹ giọng nói, “Chờ tôi trở lại, nấu cơm cho cậu, lúc tôi không có đây, cậu không thể ăn đồ bậy bạ.”



Ánh mắt ấm áp như vậy, ngữ khí ôn nhu như vậy.



Hình ảnh tốt đẹp ấy, từng rõ ràng như vậy, lại bị chính mình tự tay xé nát.



Trong lòng bàn tay sợi dây có khắc”I love you”, mặc dù là lúc ấy quá mức sơ ý mua phải, giờ phút này, lại thành khắc hoạ tình cảm nội tâm chân thật nhất.



Cũng bị chính mình, tự tay, từ nơi hắn cầm trở về.