Cho Tôi Một Bát Cháo
Chương 60 : Tình yêu sống lại
Ngày đăng: 11:16 18/04/20
Sáng sớm thứ hai, mưa rả rích không dứt.
Mùa hè vốn là quãng thời gian nóng nhất, trận mưa liên tục ba ngày đem hơi nóng giảm nhẹ phần nào, nhiệt độ không khí trở nên mát mẻ hơn, cơn gió xen lẫn bụi mưa vỗ lên mặt, có cảm giác lành lạnh thoải mái.
Nhạc Viêm vốn định một mình lái xe tới sân bay, nhưng có một người đồng sự đúng lúc đồng hành đi Mĩ tham gia hội nghị, nhờ Nhạc Viêm tiện đường chở cô.
Nơi Nhạc Viêm cách chỗ người cô giáo này rất gần nên mỉm cười đồng ý.
Không nghĩ tới là chỉ một con phố ngắn ngủi, gặp phải trời mưa, hệ thống mương đường phố gặp trục trặc, cứ thế mà kẹt xe.
Cô giáo ngại ngùng nói một câu xin lỗi, Nhạc Viêm tuy rằng ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng lúc cúi đầu xem đồng hồ thì hơi nhíu mày.
Cứ cảm thấy có chuyện gì đó xãy ra, trong lòng không hiểu sao thấp thỏm bất an.
Cảm giác bất an này lúc thuận lợi tới sân bay mới dịu đi chút ít, cúi đầu xem đồng hồ, đã là chín giờ rưỡi.
Máy bay sắp cất cánh, phát thanh đang thúc giục hành khách mau chóng đăng ký thông tin, Nhạc Viêm kéo hành lý vội tới quan khẩu, vừa mới chuẩn bị đăng ký, phát thanh đột nhiên đưa tin thông báo tìm người .
“Nhạc Viêm tiên sinh, Nhạc Viêm tiên sinh, vợ của anh đang ở bãi đỗ xe chờ anh, mời anh nhanh chóng chạy tới.”
Người cô giáo bên cạnh bày vẻ nghi hoặc nhìn về phía Nhạc Viêm.
Nhạc Viêm sắc mặt trầm trầm: “Có lẽ là trùng tên trùng họ thôi.”
“Nhạc Viêm tiên sinh……”
Phát thanh hãy còn đang nói không ngừng, Nhạc Viêm không kiên nhẫn kéo hành lý đi ra ngoài.
“Thầy Nhạc, thầy……”
“Không có việc gì, tôi đáp máy bay chiều, cô đi trước đi.”
“A, được……” Cô nhìn anh cứng đờ lưng, có chút nghi hoặc cười cười.
Khi Nhạc Viêm từ đại sảnh bước ra, sắc mặt âm trầm đến dọa người.
Tức giận dâng trào đi đến bãi đỗ xe, nhưng lại không phát hiện bóng dáng của Hạ Phong, ngược lại nhìn thấy một người con trai, cầm chiếc dù đen, hướng Nhạc Viêm chạy tới.
“Anh là Nhạc Viêm sao.”
Nhạc Viêm mặt lạnh gật đầu, cậu trai này trông rất quen, nhíu mày nghĩ nghĩ, hình như là cái người ở trong phòng làm việc của Hạ Phong dây dưa mờ ám.
“Tìm tôi làm gì?”
“Em…… Em tên Vu Tường, em là em họ của Từ Phong.”
Nhạc Viêm giật mình, nguyên lai cậu ta là em họ của Từ Phong sao? Nói như vậy lần trước nhìn thấy cậu ta với Hạ Phong ở trong phòng làm việc dây dưa, chẳng lẽ chỉ là người quen đang đùa giỡn ? Hạ Phong có cầm thú đi nữa, cũng không chạm vào em trai của bạn thân.
Gân xanh trên trán đều giật giật, lạnh lùng nhìn cậu trai tóc vàng đang cúi đầu trước mắt.
“Có việc nói đi.” Thanh âm hơi dịu đi.
Cậu trai ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, như mới vừa khóc xong.
“Hạ Phong Ảnh…… Ảnh vốn muốn hôm nay ở sân bay ngăn anh lại, còn tìm em tới diễn trò, giả làm người yêu tới kích thích anh……” Vừa nói, nước mắt theo chuỗi rơi xuống, “Anh ấy muốn để anh buồn bả thương tâm, nhịn không được nói với anh ấy những lời ảnh muốn nghe.”
Nhạc Viêm nhíu mày, bình thản hỏi: “Sau đó thì sao.”
Vu Tường gục đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Không ngờ rằng, ở trên đường đến sân bay, xe anh ấy lái quá nhanh, cùng một chiếc xe khác tông nhau, hiện tại đang được đưa vào bệnh viện cấp cứu……”
Nhạc Viêm nở nụ cười: “Tiếp tục.”
“Này giao cho anh……” Vu Tường nức nở, từ trong túi lấy ra bức ảnh được giữ gìn tốt.
Trong bức ảnh là Hạ Phong và Nhạc Viêm nhiều năm trước .
Khung cảnh là trước tấm gương to trong phòng tắm tại căn nhà đã từng chung sống trong ngắn ngủi.
Lúc ấy hai người vừa mới tắm xong, bởi vì tên Hạ Phong biến thái đột nhiên nổi lên hứng thú buồn nôn – dùng một chiếc khăn tắm bao lấy cả hai, thân thể dán nhau không kẽ hở, Hạ Phong cầm trong tay máy ảnh, từ bên cạnh ôm lấy Nhạc Viêm, khóe miệng mang theo nụ cười tà ác, trong chớp mắt lúc chụp, không biết xấu hổ sáp qua hôn môi Nhạc Viêm, Nhạc Viêm thì kinh ngạc mở to hai mắt.
Hai người trong ảnh, trông thật hạnh phúc.
Hạnh phúc đến mức chói mắt.
Khung cảnh ngày đó hãy còn mới mẻ trong kí ức
Sau chụp ảnh là kéo khăn điên cuồng làm tình, vẫn liên tục tới hừng đông, hơi nóng trong phòng tắm như muốn đem hai người hỏa táng, cuối cùng mệt đến nỗi hít thở thôi mà cũng khó khăn, ôm nhau ngâm mình trong bồn tắm, thẳng đến khi sáng sớm hôm sau mới kéo thân thể mỏi mệt bò lại trên giường.
Bây giờ nhớ lại, hai con người trẻ tuổi sung sức khi đó thật sự quá điên cuồng.
Cách thức kì lạ như thế cũng thường xuyên phát sinh, duy nhất không giống là lần đó Hạ Phong để lại ảnh chụp.
Cũng thành tấm ảnh chụp chung duy nhất của hai người trong nhiều năm nay.
Nhạc Viêm cất tấm ảnh vào trong túi, thản nhiên nói: “Lời của cậu nói xong chưa?”
Vu Tường nhẹ nhàng gật đầu, “Em biết em hiện tại nói cái gì anh cũng sẽ không tin…… Anh sẽ cho rằng Hạ Phong liên hợp em lừa anh, thế nhưng ảnh thật sự ở bệnh viện chờ anh đi nhìn ảnh……” Giọng nói run rẩy, bả vai cũng nhẹ run run.”Cầu anh, nhìn anh ấy một lần cuối cùng, cầu anh.” Nâng lên mặt, nước mắt ràn rụa.
Nhạc Viêm trái tim thắt lại……
“Cậu học biểu diễn sao?”
Vu Tường gật đầu.
“Dùng không ít nước nhỏ mắt đâu nhỉ, thật khó cho cậu.” Xoay người muốn đi, lại bị Vu Tường kéo cánh tay.
Vu Tường con ngươi đỏ hoe: “Vốn anh ấy bảo em đừng tới sân bay, không cần ngăn anh lại…… Tấm ảnh cũng là em từ trong túi anh ấy lấy ra…… Em nghĩ ảnh nhất định rất muốn gặp anh……”
Nói xong, lại nhẹ giọng nói: “Em học biểu diễn, nhưng diễn viên cũng sẽ có lúc không diễn kịch…… Anh hãy tin tưởng em, nhìn anh ấy một lần đi.”
Xoa xoa con mắt, xoay người rời đi.
Nhạc Viêm cũng không tin lời của Vu Tường, xoay người bước vào sân bay.
Song trong lòng bất an càng lúc càng lớn.
Ngồi trong đại sảnh trầm mặc thật lâu, muốn mua vé máy bay buổi chiều, lúc móc tiền từ trong túi lại không cẩn thận móc ra tấm ảnh nọ.
Nhạc Viêm nét mặt tươi cười: “Không cần không cần, có lòng được rồi.” Từng nếm qua cơm anh ta nấu, bỏ vô một đống muối, quả thực khiến người ta chịu hổng nổi!
“Đúng rồi, em thích ăn đồ ngọt?”
Hạ Phong nhún vai: “Ai nói, em chưa bao giờ ăn đồ ngọt.”
“Anh nhớ hồi trước em không phải thường xuyên tới tiệm bánh……”
“À, đây không phải là vì ôm cây đợi thỏ sao.” Hạ Phong cười gian gian.
Nhạc Viêm trầm mặc không nói, yên lặng cầm bát đũa vào nhà bếp rửa.
Hạ Phong trở lại phòng ngủ ngồi ở đầu giường, đang cùng Từ Phong gửi tin nhắn, đột nhiên cảm giác thân thể từ phía sau lưng ôm mình.
Đầu lưỡi ẩm ướt còn liếm không ngừng vành tai, răng nanh khe khẽ lê nhẹ, hô hấp nóng rực phả lên nơi gáy, cực kỳ khiêu gợi.
“Muốn làm không?” Nhạc Viêm giọng cười khẽ, mang theo hơi thở ám muội mị hoặc lòng người.
Hạ Phong cười quay đầu lại, dán lên môi anh nói: “Em cứ nói đi?”
Nói xong liền đem Nhạc Viêm áp đảo ở trên giường.
Nụ hôn nồng nàn mà ngọt ngào kéo dài thật lâu, chờ khi cuối cùng tách ra, đôi môi hai người đều mang theo một sợi chỉ bạc, trong đôi mắt đen bóng in lên gương mặt mỉm cười của đối phương.
Hạ Phong vươn lưỡi liếm liếm môi Nhạc Viêm, cười xấu xa nói: “Ôm anh hay để anh ôm đây? Lần này em chọn.”
Nhạc Viêm khẽ cười: “Anh tới đi, đây là phúc lợi xuất viện của người bệnh .”
“Được, sẽ không để cho em thất vọng.” Hạ Phong không khách khí đè ép sang.
Nhạc Viêm lại ở bên tai nói: “Lần sau là phúc lợi em chăm sóc anh, anh phải trả”
Hạ Phong cười: “Đương nhiên, anh sẽ dùng thân thể khỏe mạnh trả.”
Lần này ôm, ôn nhu triền miên như nhiều năm trước, cũng nhiệt tình điên cuồng như nhiều năm trước.
Thời điểm ôm Hạ Phong thở dốc, Nhạc Viêm đột nhiên nhớ tới khi đó Hạ Phong mang cậu trai nọ đi khách sạn, cũng là tóc vàng, mắt xanh, cực giống cậu Vu Tường người lai.
Đột nhiên cảm thấy mình chưa hỏi một tiếng đã phán tội Hạ Phong, thật sự là buồn cười.
Đồng dạng, căn bản không phát hiện khi mình đè người nam kĩ kia thân thể không hề phản ứng, Hạ Phong đã liền phán tội cho mình, cũng thật sự là buồn cười.
Hai con người buồn cười nha, nghĩ rằng đối phương phản bội mình, nghiến răng nghiến lợi đấu nhiều năm như thế.
Cuối cùng lại phát hiện, anh yêu em muốn chết, em cũng yêu anh đến phát điên, quả thực là bình phương buồn cười, buồn cười muốn chết.
“Em đang cười cái gì?” Hạ Phong cúi mình cắn cắn môi Nhạc Viêm.
Nhạc Viêm nhẹ giọng nói: “Em đang cười anh.”
“Cười anh cái gì?” Hạ thân dùng tí lực, làm cho Nhạc Viêm không chút che giấu bật ra tiếng rên, “Ah…… Hạ Phong, Ưm, chậm một chút……”
“Trả lời đi, cười cái gì?”
“Anh rất có mị lực…… Em không khỏi muốn cười, ah…… Nhẹ một chút…… A……”
Trong phòng ngủ lại tràn ngập tiếng thở dốc ngọt ngào.
Chuyện buồn cười, cho nó qua đi.
Dù sao về sau hãy còn nhiều thời gian, có thể một lần nữa quý trọng tình yêu sống lại.
–
Bởi vì để ý ngày mai phải lên lớp nên hai người chỉ làm một lần rồi cùng đi tắm.
Tắm xong Hạ Phong đi chuẩn bị tài liệu ngày mai phải mang, trở lại phòng ngủ đã thấy Nhạc Viêm mở laptop chơi Huyễn Vũ, Hạ Phong cười xấu xa từ sau lưng ôm lấy anh.
“Làm gì thế? Thông qua game hoài niệm anh sao?”
Nhạc Viêm không nói, chỉ mở hai cái máy tính, một bên lập acc cho mình, bên kia thì giữ lại cho Hạ Phong đăng nhập.
“Kết hôn chơi ha.”
Nhạc Viêm vẻ mặt bình tĩnh nói xong, đi thương trong thành chọn lễ phục áo cưới mặc, lập phòng, mật mã 520, phòng danh là “Chờ kẻ điên.”
Hạ Phong cố ý hỏi: “Mật mã là cái gì?”
“520 a.”
“Có nghĩa gì?”
Nhạc Viêm cười: “Em yêu anh, này còn không biết.”
“Ồ, nguyên lai là…… Anh yêu em……”
Cuối cùng, hai người đều nở nụ cười ý vị thâm trường.
Cuối cùng nói ra lời đối phương muốn nghe, chính mình cũng muốn nghe, còn dùng cái cách quái lạ này.
Ai càng giống giả bộ?
Kỳ thật ở trước mặt đối phương, đã sớm lộ nguyên hình rồi.
Hệ thống nêu lên: ngoạn gia [ Phong Phong ] (điên điên) và ngoạn gia [ Hỏa Hỏa ], kết làm bầu bạn.
Hai người cùng nhau nhảy một điệu vũ, khác với người chơi khác khi kết hôn chọn ca khúc 1 sao 《hôm nay em muốn gả cho anh》, hai vị ngoạn gia này chọn ca khúc 9 sao khó nhất 《kẻ trộm hạnh phúc》.
Hôn lễ họ không có bất kì ai xem, chỉ có chính họ.
Hai người đều đang say sưa đánh điệu nhảy ấy, thậm chí liên tục đánh ra thiệt nhiều liên kích xinh đẹp.
Đó là điệu nhảy hai người họ lần đầu tiên gặp nhau trong game.
Kỳ thật hạnh phúc chưa từng bị trộm mất, tình yêu hãy còn đó, chỉ là chúng ta đều giấu quá kĩ nên không có phát hiện thôi.