Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 61 : Phiên ngoại

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


Lại vào một buổi chiều nắng ấm, thầy Nhạc đang đứng trên bục giảng đột nhiên cười quỉ dị về phía sinh viên —



“Đúng rồi, khóa kế tiếp sẽ làm bài thi.”



Chúng sinh viên đồng loạt ngẩng đầu lên, miệng há thành hình chữ O:



“Hả?”



“Không phải chứ!”



“Chưa ôn gì mà thầy, ít nhất phải thông báo trước một tiếng chứ?!”



“Đệt…. Thi…. Bài thi….?”



Lúc sinh viên còn đang kêu rên than trời, thì Nhạc Viêm trên bục giảng bỗng nhếch cao khóe miệng gian ác.



“Tôi vì sao phải thông báo trước cho các bạn? Khi nào thi là quyền lợi của giáo viên.” Đẩy gọng kính, cười tủm tỉm nói: “Dù sao cũng là thi đề mở, hơn nữa tất cả đều là đề vấn đáp, để tôi xem thử công lực khoác lác của các bạn nào, các bạn không phải rất giỏi cái này à?”



“Chọn trúng cái môn tự chọn này, đúng là tự chuốc khổ mà….”



“Mở cmn sách, không mang tài liệu copy thì làm ăn cái quái gì?!”



“Nhìn bản mặt tươi cười của ông thầy ác độc, tao cóc viết nổi một chữ nè…..”



Nhạc Viêm chẳng để tâm tới đám sinh viên đang oán giận bên dưới.



“Được rồi, im lặng, chúng ta bắt đầu trắc nghiệm.” Nhạc Viêm phát xuống xấp giấy trắng đã chuẩn bị từ trước, sau đó xoay người viết đề bài trên bảng đen.



Đúng lười — ngay cả bài thi cũng không in.



Thầy tự nhiên thấy vui nên lấy bọn em ra khai đao chơi à? Thấy bọn em đau khổ mới làm nổi bật niềm vui sướng của thầy à?



Bọn sinh viên tuy nghĩ thế, nhưng ai mà dám nói ra, chỉ có thể một người rồi một người kêu rên………



Nhạc Viêm xoay người, tầm mắt vừa đảo vòng, trong nháy mắt đã yên lặng, liều mạng xoay cán bút.



Nhạc Viêm mỉm cời: “Bút không cần xoay, xoay não của bạn ấy.”



Nói xong lại gập ngón tay, nhẹ nhàng gõ bàn: “Cổ cũng không cần xoay, xoay tư duy của bạn đi.”



“Tắt di động ngay, đừng tưởng tôi không biết các bạn dùng di động lên QQ?”



“Mọi người tự làm bài mình, có thể viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, tôi là người tốt bụng, sẽ cho các bạn một con điểm cực kỳ vừa lòng.”



Nói xong, khoanh tay trước ngực, thảnh thơi dựa vào bàn giáo viên, mỉm cười nhìn chằm chằm vào chúng sinh viên đau khổ bên dưới.



Trong đó có một nữ sinh đáng thương nhất, âm thầm oán giận: “Mình thiệt bại não quá a a a, mắc gì đã chọn khóa của thầy Hạ mà còn ngại chưa đủ khổ, chọn thêm môn tâm lý học do ông thầy Nhạc biến thái giảng dạy! Đợt trước thầy Hạ tự nhiên cho thi sớm, hôm nay đến lượt thầy Nhạc chơi đột kích, mình muốn… chết quá oa oa….”



Còn chưa oán giận xong, đột nhiên cảm giác có một ánh mắt đông chết người bắn lên đỉnh đầu, nữ sinh run rẩy ngẩng đầu lên, thì thấy thầy Nhạc đang mỉm cười dịu dàng về phía mình.



“Vị bạn học này, bạn có ý kiến về cuộc thi hôm nay sao?”



“Không…..”



“Thế vì sao một chữ cũng không viết vậy?”



“Dạ…..”



“Bạn muốn để giáo viên viết giùm bạn à?”



“Không phải……”



“Ồ.” Nhạc Viêm cười cười, “Vậy làm bài thi mau lên, đã qua nửa giờ rồi, còn mười phút nữa là tan lớp.”



Nữ sinh hai mắt đảo ngược, mém tí té xỉu ngay trên bàn.



Cuối cùng không thể không dày mặt đến ký túc xá tìm thầy cầu xin.



Tháng trước môn của thầy Hạ còn chưa có kết quả, nhưng khả năng treo lớn vô cùng, nhưng mà sau đó thầy Hạ bị tai nạn giao thông nên nằm viện, tìm không thấy bóng dáng đâu cả. Hôm qua mới thấy mặt, trông thầy ấy tươi phơi phới như xuân về, xem ra ở trong bệnh viện hồi phục quá tốt, tốt đến mức hưng phấn luôn.



Tìm thầy Nhạc tuy khí thế đáng sợ nhưng thoạt nhìn tâm trạng không tồi kia trước đã.



Nữ sinh kiên trì, gõ cửa 707, vừa nghe thấy Nhạc Viêm nhàn nhạt nói câu “Mời vào”, đã rụt bả vai đi vào.



“Dạ…. Chào thầy Nhạc.”



“Nói.” Nhạc Viêm ngồi trên ghế, đang thu dọn đồ đạc, giống như muốn chuyển nhà.



“Thầy ơi, em…. Bài thi kia, có thể cho em thông qua không…. Em năm nay năm tư, do phần học không đủ nên ban giáo viên bắt em chọn thêm hai môn tự chọn, nếu không qua được, em sẽ không thể tốt nghiệp.” Ra vẻ đáng thương nhìn Nhạc Viêm. “Do thi bất ngờ, không có chuẩn bị tài liệu, nhưng em có ghi đáp án hẳn hoi…. Nhưng mà không chắc chắn, không biết có thể hơn sáu mươi điểm không…..”



Nhạc Viêm tạm ngưng động tác trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hử? Bạn gọi hồn về rồi đấy à?”



“Dạ…….” Nữ sinh gục đầu xuống liều mạng túm góc áo.



Nhạc Viêm cười: “Kết quả còn chưa có, làm sao bạn biết không thể qua nổi? Tin tưởng chính mình đi.” Nói xong, tiếp tục thong thả làm công việc thu dọn.



“……. Không tin tưởng.”




Quen nhiệt độ, quen hô hấp, quen nhịp tim của cơ thể.



Thứ chưa quen thuộc, là câu nói trước kia chưa từng thành lời.



“Viêm…… Anh yêu em.”



Hô hấp càng lúc càng dồn dập, động tác càng lúc càng nhanh hơn.



Mồ hôi trên người chảy một tầng, cảm giác trơn dính khi làn da hai người dán vào nhau vừa kỳ lạ vừa thân mật.



Mùi hương trong phòng càng ngày càng nồng, sau một vòng kịch liệt chất lỏng trắng đục rốt cuộc bắn ra, dính lên phần bụng bằng phẳng, còn có một số chảy xuôi đến trên gra giường, tăng thêm cảm giác dâm mĩ.



Mỗi lần làm tình đều giống như muốn dẫn dắt đối phương tới một độ cao khó thể vượt qua, nhận được cảm giác tuyệt diệu nhất thế gian, cùng nhau sa vào trong bể dục.



Cuối cùng, mặc cho khoái cảm ngập tràn như sóng biển mãnh liệt đánh phủ hoàn toàn lên hai người.



Hai cơ thể kề sát, thở dốc hồi lâu, chờ khi thần trí cuối cùng quay lại, đã có điều gì đó càng thêm rõ nét.



Ví dụ, tôi yêu anh.



Nhạc Viêm cười khẽ, sờ người đang đè phía trên bị mồ hôi làm ướt tóc, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Em cũng vậy……..”



Người mặt dầy nào đó đương nhiên sẽ không chịu để yên, bỗng ngồi thẳng dậy nghiêm túc nhìn cậu chăm chú: “Cũng gì?”



Nhạc Viêm nhún vai: “Anh cứ nói đi?”



Câu trả lời nhận được là nụ hôn của Hạ Phong, và cười xấu xa nhắc lại: “Cũng là cầm thú?”



“……….”



Được rồi, Nhạc Viêm quyết định tạm thời không để ý tới anh ta.



Hạ Phong ôm lấy Nhạc Viêm từ phía sau, thân mật dán môi lên sau gáy Nhạc Viêm, lúc nói chuyện hơi nóng phả lên da, nhiệt độ mờ ám khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.



“Hôm nay có một sinh viên tới tìm anh cầu tình, em đoán cô ta tên gì?”



Nhạc Viêm nhích về sau, thuận tiện kéo tay Hạ Phong vòng qua thắt lưng mình, “Hạ Nhạc?”



Hạ Phong cười buồn nôn: “Quả là tâm ý tương thông.”



Nhạc Viêm mỉm cười: “Người sinh viên đó cũng tìm em.” Vạch trần ngay sự buồn nôn của Hạ Phong.



Hạ Phong bất đắc dĩ vuốt tóc Nhạc Viêm, thật lâu sau, lại đột nhiên nói: “Em muốn làm ba ba không? Nếu không……… Chúng ta đi làm sinh con trong ống nghiệm, đặt tên là Hạ Nhạc này, rất đáng yêu hen.”



Nhạc Viêm cười: “Anh không biết số phận đứa trẻ đó rất thảm thương sao?”



Hạ Phong nhíu mày.



Nhạc Viêm thở dài: “Chưa nói tới sinh trong ống nghiệm, tương lai còn phải đối mặt với hai người cha có tính cách xấu xa như vậy, cả đời bé sẽ rất thảm đó?”



Trầm mặc thật lâu, Hạ Phong cười: “Điều này cũng đúng.”



Nhạc Viêm an tâm nhắm mắt lại, đột nhiên nghe Hạ Phong nói: “Vậy nuôi mèo đi.”



Nhạc Viêm mắt còn lười mở, thản nhiên nói: “Mèo gì? Gấu mèo thì em sẵn lòng nuôi, anh mua một con nhá?”



Hạ Phong còn chưa hết hy vọng, tình yêu không dễ đạt được, nói chung muốn nuôi thứ gì đó để chà đạp, để truyền lại cảm giác hạnh phúc dâng trào mãnh liệt trong lòng nhưng không nơi để xả.



“Cún thì sao?”



“Cơm mình còn lười nấu, có thời giờ đi chăm sóc mèo chó chắc, nuôi làm gì, chết thì ăn thịt cầy à.” Nhạc Viêm thản nhiên cắt ngang.



Hạ Phong cau mày: “Em thiệt không đáng yêu.”



Nhạc Viêm thản nhiên nói: “Lời thật không đáng yêu, trước mắt hai chúng ta tự nuôi sống mình, những chuyện khác, có gì bàn sau.”



Hạ Phong cười cười, từ sau lưng ôm lấy Nhạc Viêm, nhẹ giọng nói: “Được rồi, nghe lời em.”



Nhạc Viêm nở nụ cười: “Đi ngủ trước đã, hôm nào tới nơi bán chim xem thử, có đôi vẹt nào đẹp đẹp chộp về nuôi.”



“……….Em không sợ chúng nó học theo cách hai ta nói chuyện, đi dọa người khác à?” Hạ Phong khe khẽ thở dài: “Vẫn là không muốn nuôi cái gì cả, vậy nuôi hai chúng ta thôi.”



“Đúng vậy, nhà này có thể chứa nổi hai chúng ta, đã rất không dễ rồi.”



“Ừm………… Nếu em mệt, ngủ đi.”



“Được………”



Thanh âm thấp dần, đèn trong phòng ngủ cũng được tắt.



Ngoài cửa sổ tràn ngập ánh sao, bên tai là tiếng hít thở đều đều.



Ôm lấy người mình yêu nhất ngủ, là điều hạnh phục biết bao.



Chúng ta, còn có thời gian cả đời, dạo bước chậm rãi mới hiểu ra và quý trọng nhau.