Cho Tôi Một Bát Cháo
Chương 62 : Phiên ngoại
Ngày đăng: 11:16 18/04/20
Sau khi Từ Phong về nước, kiếm việc ở tại thành phố, còn đặc biệt tìm một công ty làm chung với Văn Bân, để mỗi ngày đưa rước Văn Bân đi làm, tiện thể nhòm ngó con vịt chết khỏi bay nhảy.
Văn Bân làm kế toán ở công ty.
Văn Bân thường xuyên lên Q oán giận với tiểu Ly: “Đời người siêu đau là khi bạn trữ thiệt nhiều tiền đến độ xài còn không hết, thì bạn sẽ chết! Còn có điều đau hơn cả, là bạn xài hết tiền, nhưng bạn còn chưa chết! Đau đớn hơn hai cái trước là bạn cả ngày kiếm tiền, nhìn mớ tiền này rời khỏi đầu ngón tay bạn, tiếc thay đó không phải là của bạn….”
Đương nhiên, câu trả lời của Từ Phong là. “Nếu em thích tiền như vậy, anh sẽ kiếm tiền cho em đếm, em chỉ cần an tâm đứng ở nhà được anh yêu là ok.”
Làm Văn Bân mắc ói đến hết muốn ăn cơm.
Vào một buổi chạng vàng hôm đó, Văn Bân làm xong công việc, đúng hạn tan tầm chờ Từ Phong ở bãi đỗ.
Từ Phong lâu thiệt lâu mới tới bãi đỗ.
Do công việc của Từ Phong rất cực nhọc, mấy ngày nay có hơi nóng nảy. Văn Bân nắm chai trà lạnh để lấy lòng hắn, lại cảm thấy mình tiến lên đưa đồ uống cho hắn thì có vẻ rất ngốc, vì thế núp ở phía sau chỉnh lại nét mặt.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng.
“Từ tiên sinh, trễ như vậy mới tan tầm, vất vả quá nhỉ…”
Xuất hiện ở trước mặt, là một người đàn ông có mái tóc hơi dài đeo mắt kính, thoạt nhìn rất nhã nhặn.
Từ Phong dừng bước lại, xoay người nhìn anh ta một cái.
“Thầy Nhan sao rảnh tới đây?”
Người được gọi là thầy Nhan khẽ cong khóe môi, tiến đến bên tai Từ Phong: “Đương nhiên là vì… chờ anh.”
Từ Phong vẫn cười một cách lịch sự như trước, “Hả? Tôi không thấy vinh hạnh lắm.”
Người đàn ông kia trực tiếp sáp qua, nhẹ giọng nói: “Tôi gần đây thiếu bạn giường ,anh có hứng thú chăng?”
“Anh không phải có bạn giường sao.” Từ Phong nhíu mày: “Muốn đổi?”
“Thay đổi khẩu vị điều chỉnh tâm tình thôi.” Lại sáp qua, thổi nhẹ ở bên tai Từ Phong, nói mập mờ: “Đêm nay đến chỗ tôi, được chứ?”
“Thân thể tôi không khỏe.” Từ Phong cười, dời đi từng bước, “Cũng không có hứng thú làm vật hy sinh.”
“Anh thiệt không thú vị.”
“Tôi đề nghị anh tới Crazy tìm bạn giường, nơi đó có rất nhiều người thú vị”
Trả lời cho Từ Phong là lời nguyền rủa khẽ: “Tôi mới không muốn chết.” khi người đàn ông ấy xoay người rời đi, bóng lưng có vẻ hơi cứng ngắc.
Dư vị cao trào làm cho Văn Bân nằm sấp trên người Từ Phong thờ gấp khe khẽ, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: “Em biết/”
Sau đó lại tức giận bổ sung: “Anh lần sau có thể dùng lời nói để chứng mình, không cần chứng minh bằng hành động, em tin tưởng anh, thiệt đó.”
Từ Phong bất đắc dĩ: “Nhưng mà em ghen…”
“Nói nhảm!” Văn Bân xem thường, “Có biết là ghen tốt cho sức khỏe không hả.” Nói xong lại đánh ngáp, “Không nói nữa, em muốn ngủ…”
“Nhưng mà anh còn muốn.”
“…”
“Được hông?”
“Cái đồ… Cầm thú… Thiệt không cần chứng minh bằng hành động… Em tin em tin, anh chỉ yêu mỗi em….Ô….”
Kết quả người nào đó vẫn mặt dày, không để ý tiếng kêu thảm thiết của Văn Bân, dùng hành động để chứng mình lần hai.
Trên bàn cơm, Văn Bân ăn ngấu ăn nghiến, bổ sung lại thể lực bởi làm việc quá sức.
Từ Phong đột nhiên nói: “Ngày mai đến nhà em một chuyến.”
“Hả?”
“Sinh nhật mẹ em.”
Văn Bân khẽ ừ, gục đầu xuống, “Cảm ơn nhắc nhở, em đã mua quà rồi.”
Từ phong cười đứng dậy, đưa môi sát qua: “Cảm ơn thế nào.”
Vân Bân ngẩng đầu, nhìn đôi mắt mang nét cười của Từ Phong, đành phải cắn chặt răng, đứng dậy lại gần, chủ động hôn hắn.
Cách hôn nhau ở bàn ăn, tuy môi chạm nhau rất cạn, nhưng lại vô cùng ấm áp.
– Vân Bân, chỉ có em, anh muốn dùng quãng đời sau bảo vệ và yêu thương.
– Từ Phong, rất cảm ơn anh, để em hiểu rằng gặp được anh là một điều hạnh phúc.
Con người gặp nhau đúng thời điểm, yêu nhau, gần nhau hơn.
Tình yêu đơn giản thế đấy, hạnh phúc cũng đơn giản thế đấy.