Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 1691 : Vậy nhất định là rất thú vị
Ngày đăng: 18:08 01/05/20
"Tiền đâu?" Người đàn ông kia thờ ơ hỏi lại.
"Lúc trước đã dùng hết vào việc thu mua lại cổ phần của tập đoàn Lục thị rồi! Không còn gì cả! Chính ngài nói không cần lo cứ lấy hết tiền để thu mua đi!" Tên thuộc hạ hoảng hốt nói.
Vân Thâm nghe vậy thì nhíu mày: "Tôi từng nói vậy à?"
"Chính ngài đã nói thế ạ!" Đối phương sắp bị lão Đại nhà mình hành cho phát khóc lên rồi.
Đúng lúc này, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, Kiều Dịch lạnh lùng bước vào tiếp lời tên thuộc hạ: "Hơn nữa toàn bộ các mối giao dịch ngầm đều bị lộ cả rồi!"
Như vậy có nghĩa là, tất cả nguồn kinh tế của bọn họ đều đã bị chặt đứt!
Lúc trước, khi Hắc Long được cứu ra kịp thời, bọn họ còn cho rằng chắc chắn sẽ không có chuyện gì, không ngờ những mối giao dịch ngầm này vẫn bị lộ, lại còn dẫn thẳng tới chỗ Mèo Đen, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Nhưng giờ cũng không còn thời gian để nghĩ tới những chuyện này nữa rồi.
Chết tiệt... thằng oắt Lục Đình Kiêu này... quả nhiên không hề đơn giản!
Cũng may... ông ta đã sớm chuẩn bị từ trước!
Vì chiến thắng này ông ta không tiếc đánh đổi bất cứ giá nào!
Vân Thâm cho tất cả mọi người lui rồi bắt đầu vùi đầu vào đống số liệu. Đường Dạ tức tập kết toàn bộ đội ngũ nhân viên công ty, bắt đầu trận đấu với bên phía Lục thị.
Kiều Dịch ra ngoài ra mắt cảnh báo đám thuộc hạ: "Chuyện tối nay tuyệt đối không được cho A Thâm biết!"
Đầu óc đứa trẻ này đôi khi quá cứng nhắc, lại quá tự phụ, làm việc không câu nệ tiểu tiết, cứ cho là ông không chừa thủ đoạn nào thì sao? Ông căn bản là không cần nói nhân nghĩa đạo đức với loại người như Lục Sùng Sơn!
"Vâng." Tên thuộc hạ đáp.
...
Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ rồi.
Nhan Như Ý vẫn đang trong cơn hôn mê, Lục Sùng Sơn điều tất cả lực lượng ngầm của Lục gia đi tìm Tiểu Bảo, lúc này chuyện ông ta có thể làm chỉ có chờ đợi, đợi đối phương tự mình liên lạc với ông ta.
Một khi đối phương liên lạc với ông ta, nhất định sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng. Nhưng chỉ cần bọn chúng chịu liên lạc thì có thể tìm ra vị trí của bọn chúng để cứu Tiểu Bảo ra.
Nhưng thời gian cứ từng chút qua đi, trời càng về đêm, điều đi bao nhiêu người như vậy mà vẫn không có chút tin tức nào của Tiểu Bảo cả, chiếc trực thăng kia cũng biến mất không chút tăm hơi, không để lại tí vết tích nào. Thậm chí ông ta còn không chắc được liệu đối phương còn ở trong nước hay không,
Mà đối phương thì vẫn không chịu liên lạc với ông ta...
Một người bình tĩnh như Lục Sùng Sơn cuối cùng sắc mặt cũng phải đổi...