Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 112 : Sinh cháu nhưng không có nuôi cháu, cháu vẫn yêu quý, yên tâm

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


Rốt cuộc, Nam Cung Ngạo cũng ngồi không yên nữa.



Đợi đến lúc đưa La Mân Thành về đến biệt thư nhà họ La, sau đó khéo léo uyển chuyển từ chối lời mời vào uống tách trà, Nam Cung Ngạo cười híp mắt mặc cho tài xế đóng cửa sau lại, xe từ từ chạy về hướng biệt thự nhà Nam Cung, mắt của Nam Cung Ngạo dần trầm xuống.



“Gần đây Kình Hiên đang bận rộn chuyện gì?” Nam Cung Ngạo trầm giọng hỏi.



“Thưa lão tiên sinh, gần đây thiếu gia thu mua mấy công ty đang trong quá trình xác nhập, tiểu thư Tình Uyển bên kia nói muốn tổ chức hội diễn tấu của một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nhất trong nước, thiếu gia cũng trợ giúp cô ấy, gần đây quan hệ giữa thiếu gia và tiểu thư Tình Uyển vô cùng tốt.” Tài xế thận trọng nói, bởi vì trong biệt thự nhà Nam Cung, có thể để cho Nam Cung Ngạo bận tâm lo lắng chỉ có hai chuyện ___



Đầu tiên, là công chúa nhỏ của nhà Nam Cung - Trình Lan Y, ngày hôm nay có gặp rắc rối hay gây họa không!



Thứ hai, chính là hôn ước của Nam Cung Kình Hiên và La Tình Uyển.



Chỉ cần hai người kia có chút ít tiến triển, Nam Cung Ngạo cũng sẽ cảm thấy hơi hài lòng, nhưng bây giờ, nghe tin này ông lại giống như không có chút vui vẻ nào, ngược lại sắc mặt càng thêm khó coi, tay cầm ba-toong vuốt ve hồi lâu, trầm giọng quả quyết nói: “Lái xe trở lại, đến công viên tưởng niệm ban nãy!”



“Công viên tưởng niệm? Tiên sinh nói là công viên tưởng niệm Trầm Tư sao?”



“Ừ! Nhanh lên một chút!” Nam Cung Ngạo nện mạnh ba-toong xuống, giữa trán lộ ra sự nóng nảy, rõ ràng có hơi thiếu kiên nhẫn, ông cũng không biết có phải mình thật sự đã già rồi hay không, như thế nào lại nghĩ tới ánh mắt sáng trong của đứa bé trai ngửa đầu nhìn trời mưa kia, lòng ông cứ như vậy mà bị níu chặt?!



Tài xế không dám chậm trễ, nhanh chóng dừng xe, quay ngược lại chạy trở về hướng công viên.



Rất nhanh, xe dừng trước cổng công viên tưởng niệm.



Vẫn còn mưa phùn mê mông, cổng công viên tưởng niệm có lưa thưa người từ bên trong đi ra ngoài, lau lệ, dấu hiệu của sự thanh lãnh và vắng lặng.



Bóng dáng già nua của Nam Cung Ngạo vẫn mạnh mẽ kiên cường như cũ, cương quyết bước ra ngoài, ánh mắt như mắt loài thú săn mồi quét qua chung quanh một vòng, phát hiện không có bóng dáng của người phụ nữ cùng đứa nhỏ kia.



Chẳng qua là chỉ trong một cái nháy mắt, thì không thể nào kiểm chứng được.



Tầm mắt của ông quét qua xung quanh, khắp nơi đều là một vùng xa lạ và hoang vu, nhưng giống như bị quỷ thần xui khiến, Nam Cung Ngạo xanh mặt hướng về phía không có che dù trong công viên tưởng niệm đi tới.



“Tiên sinh, aih, tiên sinh!” Tài xế khẩn trương kêu to, thấy Nam Cung Ngạo cũng không quay đầu lại, vội vàng chạy về xe cầm lấy cây dù bung ra rồi chạy về phía ông. mang truyện đi cin ghi rõ nguồn: dd lequydon



Nam Cung Ngạo không để ý đến có một cây dù che trên đỉnh đầu mình, chỉ là đi qua từng bia mộ, từng dãy từng dãy đi tới.



Cuối cùng, thấy một cái bong bóng Daisy mới tinh tại một bia mộ, ướt mưa, bó hoa đặt bên dưới càng thêm tươi đẹp.



Đôi mắt như mắt chim ưng của Nam Cung Ngạo rét lạnh, đi đến nhìn cho kỹ.




La Tình Uyển nhìn thân thể mình một chút, vẫy vẫy đầu đỏ mặt nói: “Vóc người chị đây có được không?”



Thư ký nhỏ cười càng tươi hơn: “Ha ha, không thành vấn đề, tuyệt đối ok, chị vẫn còn là người mẫu đã từng bước trên sàn thời trang Paris chứ đâu, cộng thêm hai năm qua bộ ngực cũng lớn hơn nha, tuyệt đối là cực phẩm, trước sau lồi lõm, yên tâm đi.”



“Ba hoa!” La Tình Uyển cười duyên mắng một câu, chỉnh đốn một chút rồi mở cửa xe: “Tốt lắm đi thôi, chúng quay về xác nhận lại lần nữa, hội diễn tấu không được xảy ra sai lầm, chị giữ chỗ cho Kình Hiên tới nghe.”



“Dạ dạ dạ, biết, Nam Cung thiếu gia nhà các người là lão đại.” Thư ký nhỏ cười cười cùng cô lên xe.



*****



Bên trong nhà lầu ấm áp, Bùi Vũ Triết vừa bước vào cửa, đã thấy Dụ Thiên Tuyết đang dùng khăn lông lau nước mưa trên người cho Tiểu Ảnh.



Trong phòng mở máy sưởi vừa đủ, mái tóc của cô hơi ẩm, cười yếu ớt, đẹp đến kinh tâm động phách.



“Thiên Tuyết.” Bùi Vũ Triết nhẹ nhàng kêu tên cô.



“Chú Bùi!” Tiểu Ảnh kêu lên đầu tiên, nhìn mẹ nói: “Cháu và mẹ đi thăm ông bà ngoại ở công viên tưởng niệm mới về!”



“Chú biết.” Bùi Vũ Triết để hành lý qua một bên, ngồi xổm người xuống, nụ cười thanh cạn tao nhã: “Tiểu Ảnh lại đây, cho chú ôm một cái.”



Tiểu Ảnh rất lanh lợi chạy tới, nhào vào trong ngực Bùi Vũ Triết.



“Chú thật kiểu cách nha, không phải trước kia thường ôm a, bây giờ chỉ cách xa có một ngày còn phải ôm.” Đôi mắt to đen bóng của Tiểu Ảnh lộ ra mấy phần giảo hoạt.



Bùi Vũ Triết ôm chặt cậu bé trong ngực, có cảm giác gia đình hạnh phúc, hơi thở phát ra thật thấp từ lồng ngực: “Không giống nhau, dù sao cũng là về quê hương của chính mình, Tiểu Ảnh có hiểu hay không?”



“Hiểu, mẹ nói rồi, đây là nơi cháu sinh ra nhưng không có nuôi cháu, cháu vẫn yêu quý, yên tâm đi!” Tiểu Ảnh vỗ vỗ bờ vai của anh, vẻ mặt ra dáng tiểu đại nhân.



Bùi Vũ Triết nhàn nhạt cười cười, đặt cậu bé xuống: “Tự mình đi coi TV.”



Tiểu Ảnh vui mừng đứng xuống đất, nhìn mẹ một chút, phát hiện trong đôi mắt trong suốt của mẹ có sự đề phòng, trong lòng đã có chủ ý, nhẹ nhàng nói: “Vậy cháu ở đây coi CD, có thể chứ!’



Bùi Vũ Triết gật đầu, trìu mến vuốt ve đỉnh đầu của cậu bé.



“Sinh thằng bé nhưng không có nuôi nó, nó vẫn yêu quý, có phải như vậy hay không?” Bùi Vũ Triết đi tới trước mặt Dụ Thiên Tuyết, cười yếu ớt hỏi.