Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 123 : Nam Cung Kình Hiên, anh hèn hạ

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


Giọng nói này, người đàn ông này, đi đôi với một năm cừu hận cùng máu tanh kia đồng thời xông tới, tràn đầy đất trời.



Dụ Thiên Tuyết nhắm mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa, dứt khoát nói: “Buông ra.”



Đôi môi mỏng khiêu gợi của Nam Cung Kình Hiên tái nhợt, mím chặt, không nói một lời. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon



Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết trong trẻo nhìn anh: “Anh không buông ra phải không?”



Nam Cung Kình Hiên vẫn không nói gì, nhưng giữa lúc anh ngẩn ngơ hoảng hốt, người phụ nữ trong ngực gật đầu một cái, bất thình lình bắt lấy cánh tay anh chuyển một vòng hung ác dùng sức bẻ ngoặc lại, đang khi anh nhíu mày kêu rên thì trong nháy máy cô đã tránh thoát khỏi sự khống chế của anh, một cú đá xoáy tuyệt đẹp đá trúng càm anh! Nam Cung Kình Hiên không có phòng bị, thân thể cao lớn rắn rỏi đụng vào biển quảng cáo phía sau, đau nhức ho ra tiếng.



Một chút vết máu quét qua trên gương mặt tuấn tú của anh.



Trong đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết cháy bỏng hận ý, bày ra một tư thế chuyên nghiệp, đề phòng nhìn anh.



Nam Cung Kình Hiên giơ mu bàn tay lau vết máu trên mặt, đôi mắt thâm thúy tràn đầy sự rung động và kinh ngạc.



“Anh cho rằng tôi vẫn giống như lúc trước dễ bị khi dễ vậy sao? Nam Cung Kình Hiên, anh có thể nhìn thử, anh còn dám, động tay động chân với tôi một lần nữa tôi sẽ khiến cho anh hối hận cả đời!” Tư thế của Dụ Thiên Tuyết không có đổi, gió thổi làm mái tóc cô xốc xếch, trên gương mặt bừng sáng sự quật cường.



Thân thể thon dài của Nam Cung Kình Hiên cũng đứng thẳng tắp, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng mê ly.



“Anh đã hối hận cả đời ….. Hối hận đã bỏ qua em, cũng bỏ qua bé con của chính mình.”



Trong lòng Dụ Thiên Tuyết chấn động, vài sợi tóc phất qua mặt, sắc mặt cô trở nên tái nhợt, sự đề phòng trong đôi mắt có mấy phần hốt hoảng, nhẹ nhàng hít một hơi lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Cô quay người rời đi



“Tìm em nói về chuyện của Thiên Nhu, em ấy sắp trở về nước, muốn gặp em ấy không?” Một giọng nói nhàn nhạt vang lên phía sau.



Đó chính là chỗ mềm mại nhất trong lòng Dụ Thiên Tuyết, một lần nữa bị người đàn ông này hung hăng níu chặt!



“Anh…..” Cô xoay người, trong mắt đã rưng rưng lệ, hận đến nắm chặt tay thành quả đấm, hận không thể giết chết anh!




Bỏ thuốc? Anh ta bỏ thuốc sao? Thuốc gì?



Dụ Thiên Tuyết khẩn trương, nhìn chằm chằm ly rượu trước mắt ý đồ phát giác xem có cái gì không đúng.



Nam Cung Kình Hiên đưa tay dịu dàng vuốt ve gò má cô, giọng nói khàn khàn: “Làm sao em vẫn cứ khờ khạo như vậy?”



Thế này Dụ Thiên Tuyết mới biết mình lại bị anh lừa gạt, lạnh lùng xoay mặt né tránh tay của anh: “Nam Cung Kình Hiên, anh hèn hạ!’



“Anh thừa nhận anh hèn hạ, trước kia là do tính tình, hiện tại anh không thể không hèn hạ.”



“Anh không cần tìm bất cứ lý do gì để viện cớ, căn bản anh không phải là người tốt lành gì, nhà các người cũng không có ai tốt cả!” Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, mượn rượu mạnh mẽ buột miệng nói ra.



Nam Cung Kình Hiên im lặng không lên tiếng, trong đôi mắt thâm thúy lắng đọng sự quyến luyến thâm sâu đối với cô mấy năm qua.



“Ăn một chút đi.” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp: “Em đã chạy cả buổi sáng rồi.”



Dụ Thiên Tuyết đắm chìm trong thế giới của chính mình, buồn bã, cảm động, đầu óc hơi choáng váng, căn bản cũng không suy xét làm sao Nam Cung Kình Hiên biết cô vì phỏng vấn mà bôn ba cả một buổi sáng.



Chẳng qua là, cô nghĩ đến một vấn đề.



“Em ấy xác định tháng chín sẽ trở về sao? Tôi có thể gặp em ấy?” Dụ Thiên Tuyết xác định việc này trước tiên.



Dao nĩa trong tay Nam Cung Kình Hiên dừng lại một chút, nâng đôi mắt thâm thúy lên, lạnh nhạt nói: “Em lấy cái gì tới trao đổi với anh?”



Dụ Thiên Tuyết bị kích thích nên thanh tỉnh lại, khuôn mặt đỏ hồng tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, hận ý bốc cháy lên một lần nữa.



“Anh lại muốn uy hiếp tôi nữa sao? Tôi là chị của em ấy, anh cho rằng em ấy mù mấy năm nên không nhận ra tôi hay sao? Nam Cung Kình Hiên, anh đừng nằm mơ giữa ban ngày!” Cảm xúc của cô có hơi mất không chế, bóp mạnh ly rượu đến muốn vỡ vụn.