Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 137 : Tại sao ở trước mặt tôi nói cho con trai tôi biết những điều này!

Ngày đăng: 17:39 19/04/20


Tiểu Ảnh có phần mờ mịt mà khó hiểu, nhưng vẫn tránh khỏi tay của Bùi Vũ Triết chạy về phía mẹ.



"Mẹ, sao mẹ ngồi xe của chú này tới đón Tiểu Ảnh nha? Mẹ gặp phải người xấu trên đường sao?" Tiểu Ảnh lôi kéo tay mẹ nhíu mày hỏi, trong đôi mắt trong trẻo có chút giảo hoạt.



Dụ Thiên Tuyết kéo Tiểu Ảnh tới gần hơn, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua chút mê mang, cắn môi nói: "Ừ, gặp phải người rất xấu."



Tiểu Ảnh phồng má nhỏ giọng hỏi: "Vậy mẹ có muốn Tiểu Ảnh dạy dỗ bọn họ giúp mẹ không?"



Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, biết cậu bé lại muốn quấy rối, nhưng cô hiểu rõ cục diện hiện tại, không đến phiên trẻ con tới quấy rối thì hai người đàn ông này cũng đã giương cung bạt kiếm.



"Tiểu Ảnh ngoan, đừng nói chuyện." Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng dặn dò.



Cô nói xong thì đứng lên, bóng dáng mảnh khảnh đứng đối diện với Bùi Vũ Triết, hỏi: "Anh tới đón Tiểu Ảnh sao không nói một tiếng cho em biết?"



Thái độ Bùi Vũ Triết lạnh nhạt, đi tới trước mặt hai mẹ con nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Ảnh một cái, giọng nói chậm rãi: "Hôm nay lịch tập không nhiều lắm, muốn đón em và Tiểu Ảnh đến nhà anh ăn cơm, mẹ anh cũng đang ở đó."



Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, hơi thở có hơi không thuận: "Dì Bùi cũng tới rồi sao?"



Bùi Vũ Triết gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt như nước chăm chú nhìn sau lưng cô, mở miệng nói: "Nam Cung tiên sinh, xin chào."



Lúc này, Dụ Thiên Tuyết mới nhớ đến Nam Cung Kình Hiên vẫn còn ở sau lưng, trên gương mặt mỹ lệ của cô lộ ra mấy phần khẩn trương, kéo chặt tay Tiểu Ảnh, nhưng Nam Cung Kình Hiên chỉ cầm túi xách của cô bước xuống, đi tới phía sau cô nhẹ nhàng nhét vào trong tay cô, Dụ Thiên Tuyết cảm giác lòng bàn tay mình cũng đã toát ra mồ hôi, lúng túng nói: "Cám ơn."



Nàng quên mất túi xách của mình còn để ở trên xe anh.



Tầm mắt Bùi Vũ Triết rơi vào cái đụng chạm nhẹ nhàng trên tay của họ, trong lòng là sự lạnh lẽo tận xương cốt  .



"Không ngờ anh có thời gian rảnh rỗi thế này, thật vất vả, bận bịu sự nghiệp còn muốn chăm sóc vợ con của người khác, trình độ tư tưởng của nghệ sĩ dương cầm quả nhiên rất cao." Nam Cung Kình Hiên ngước mắt lên, giọng nói trầm thấp nhàn nhạt. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon




"Đủ rồi!" Dụ Thiên Tuyết đứng lên, đôi mắt long lanh trong suốt run rẩy, lửa giận cùng hận ý tràn đầy trong đôi mắt của cô, cô kéo con trai qua lạnh lùng nói: "Tôi không muốn giải thích, chuyện thảm hại nhếch nhác nhất của tôi hiện giờ anh cũng đã biết đúng không? Tại sao các người ở trước mặt tôi nói cho con trai của tôi những điều này, các người dựa vào cái gì!"



Cô gào thét chói tai, run rẩy kịch liệt chỉ vào hai người đàn ông trước mặt, nước mắt hoảng loạn rơi xuống.



Cô đau lòng cỡ nào thảm hại ra sao cũng không có vấn đề gì! Chẳng qua là làm thương tổn Tiểu Ảnh, ai trong bọn họ cũng không bồi thường nổi!



"Thiên Tuyết….." Bùi Vũ Triết khẽ cau mày, rốt cuộc nhận ra đoạn đối thoại mình vừa mới nói kia có bao nhiêu không thích hợp, anh quên mất, Tiểu Ảnh vẫn còn ở đây!



"Cút!" Dụ Thiên Tuyết lui về phía sau một bước, đột nhiên ôm lấy con của mình, nước mắt lượn vòng trong hốc mắt của cô, cô cáu kỉnh nói: "Đừng để cho tôi nhìn thấy anh nữa!"



Nói xong cô cũng xoay người, ở trên đường cái chặn lại một chiếc taxi đặt Tiểu Ảnh vào trong xe, cũng không quay đầu lại, ‘Phanh’ một tiếng, cửa xe đóng lại.



Ánh nắng chiều làm bầu trời đỏ như biển lửa, trong nháy mắt toàn bộ đều yên lặng trở lại.



*****



Đêm khuya.



Nam Cung Kình Hiên lái xe chạy trên đường tối om tròn mấy giờ đồng hồ cũng không thấy bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết.



Anh chạy qua chỗ ở cũ của hai mẹ con, qua khu căn hộ nhỏ hai mẹ con mới thuê, chạy qua sân chơi, qua mỗi một con phố hai mẹ con đã từng đi qua….. Đều không có.



Trong điện thoại, lại một lần nữa truyền đến một tràng dài tiếng tút tút, cứ tuyệt vọng vang lên như thế.



Nam Cung Kình Hiên bỏ điện thoại di động qua một bên, ngừng xe ở ven đường.