Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 138 : Rốt cuộc các người làm ba mẹ như thế nào? !

Ngày đăng: 17:39 19/04/20


Bóng đêm đen như mực thâm trầm phủ xuống.



Đã trễ thế này, cô ấy có thể dẫn theo con trai đi chỗ nào?



Khớp xương mấy ngón tay thon dài trắng bệch, siết thật chặt, trong kính chiếu hậu phản chiếu gương mặt tuấn tú tái nhợt, ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự nhu tình, chăm chú nhìn bãi biển và thành thị mênh mông bao la phía bên dưới đường cao tốc, đột nhiên cảm thấy vô vọng và mờ mịt.



Vô vọng như thế mờ mịt như thế.



Sao đến bây giờ, mới có thể phát hiện ra lúc còn trẻ mình đã từng làm sai nhiều chuyện như vậy? Lại còn đợi đến khi có người xé toạt vết thương đầm đìa máu tươi này, anh mới biết lỗi lầm của mình có bao nhiêu thái quá. 



—— Cho tới lúc này, anh cũng đã biết Tiểu Ảnh là con trai của mình.



—— Anh cũng nên biết, cô, Dụ Thiên Tuyết là một người quật cường như thế, làm sao có thể cho phép bé con của mình bị người ta hủy diệt như vậy.



Nam Cung Kình Hiên nhắm mắt lại, nhớ tới cái ngày kia vào năm năm trước, sắc trời đều là màu xám trắng, anh tưởng tượng, trong khoảnh khắc sau cùng cô bị đẩy lên bàn mổ một cách quyết tuyệt như thế nào, kìm phẫu thuật sáng bóng lạnh như băng đâm vào trong thịt non trắng như tuyết, máu tươi đầm đìa chảy theo dòng, cô quỳ xuống, cầu xin chút hy vọng sống sót sau cùng cho bé con của mình…..



Đột nhiên Nam Cung Kình Hiên nắm chặt tay lái, siết chặt thật chặt, hai bàn tay run rẩy nổi gân xanh.



Nói cho anh biết em đang ở đâu…..



Thiên Tuyết..... Là lỗi của anh..... Nói cho anh biết em ở đâu.....



*****




Dụ Thiên Tuyết có hơi kinh ngạc, kéo bàn tay nhỏ bé lại, ủ ấm ở trong lòng bàn tay mình.



Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: "Tiểu Ảnh, những chuyện này con không nên quan tâm thay mẹ, con chỉ là trẻ con, học hành tốt là được rồi, năm đó mẹ thật sự đã từng chịu uất ức, nhưng mà bây giờ mẹ không muốn có nửa điểm quan hệ cùng với bọn họ, lui tới cùng những người có phẩm hạnh đạo đức thì thái độ đối nhân xử thế của mình cũng sẽ cao hơn, con là trẻ con, trong lòng không nên có oán hận, mẹ chỉ hy vọng con *kiện kiện khang khang khoái khoái lạc lạc*, biết không?"



Tiểu Ảnh bĩu môi suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu.



"Mẹ, mẹ nghĩ quá ít, nếu quả thật có thể theo chân bọn họ không có quan hệ gì, vậy ba —— không, đó là chú khốn kiếp, tại sao chú ấy vẫn luôn muốn dây dưa với mẹ? Còn ngày đó mẹ gây gổ cùng với mẹ của Trình Lan Y, miệng của cô ta thật thối, cứ mắng chửi người, Tiểu Ảnh ghét cô ta, ghê tởm cô ta! Mẹ, cũng may là cô ta không đụng phải con, nếu như đụng phải con thì con nhất định sẽ để cho cô ta hối hận vì đã đối nghịch với mẹ của con!"



"Còn có ông cụ kia!" Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cau mày nói: "Không thể, nương, tay! Ban đầu mẹ rời khỏi bọn họ thật sự quá đúng, ba chồng như vậy thật là đáng sợ! Còn chồng già như vậy không cần cũng được!"



Mặc dù tâm tình chua xót khổ sở, Dụ Thiên Tuyết vẫn bị lời nói non nớt của Tiểu Ảnh chọc cho cười.



"Tiểu Ảnh, thật sự rất xin lỗi, mẹ sống hai mươi mấy năm nay, người mà mẹ cảm thấy có lỗi nhất chính là dì nhỏ của con, mẹ để cho dì mù ba năm, lãng phí thời gian ba năm, người thứ hai chính là con, mẹ không cho con một người cha tốt cùng gia đình hoàn chỉnh, con có tha thứ cho mẹ không?"



Tiểu Ảnh nghĩ nghĩ một chút: "Vậy mẹ bồi thường cho Tiểu Ảnh đi! Đi coi mắt, tìm một người đàn ông tốt nhất trên thế giới, so với chú Bùi còn tốt hơn, so với baba khốn kiếp tốt hơn, so Tiểu Ảnh cũng phải tốt hơn! Tức chết đám người khốn kiếp kia đã bắt nạt mẹ!"



"Ách….." Dụ Thiên Tuyết bỗng chốc nghẹn lời, đôi mắt trong veo thoáng qua chút kinh ngạc cùng nghi ngờ..... Coi mắt? Hình như cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ nhìn lại, thật sự là không thể để cho Tiểu Ảnh cả đời không có cha được?



Coi mắt, đây cũng là biện pháp mà khi cùng đường cô nghĩ tới.



*Kiện kiện khang khang, khoái khoái lạc lạc: Khỏe mạnh cường tráng, vui vui vẻ vẻ.