Chồng Trước Có Độc

Chương 12 : Bắt gian

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Editor: Nam Cung Nguyệt



Beta-er: Cẩm Tú.



Du Du vội vàng quay đầu lại, thấy bên kia đường có một người phụ nữ trung niên đội mũ. Lưng hơi gù, vóc dáng xinh xắn. Mặc dù như thế, nhưng quần áo lại rất sang trọng, khí chất thanh khiết



Mà ở bên cạnh bà là một người phụ nữ tóc ngắn chừng ba mươi tuổi, hình như là bảo mẫu.



Người phụ nữ tóc ngắn đỡ người phụ nữ trung niên kia, lên một chiếc xe Mercedes màu trắng. Xe rất nhanh đã lái đi



Du Du sững sờ nhìn xe đi xa, sau đó mới ngẩng đầu nhìn bảnh hiệu của cửa tiệm sau lưng, trên đó viết “Tiệm mát xa Hàn Thế An”.



Vị kia chính là mẹ của Bạch Ngôn Sơ, cũng chính là mẹ chồng trước của cô.



Chu Tuyết Phi mẹ của Bạch Ngôn Sơ là một người phụ nữ thiện lương khiêm tốn. Cho dù con trai không thích Du Du, nhưng bà vẫn luôn rất ưa thích tính tình của Du Du, nói cô cởi mở thẳng thắn. Nhưng, bởi vì tình cảm vợ chồng nghèo nàn với Bạch Ngôn Sơ, cho nên cô cũng không hay gặp mặt bà



Thậm chí sau khi cô kết hôn còn không có đi thăm bà lấy một lần.



Bánh trứng gà non ở trong tay đã nguội lạnh.



=== ====== ====== ========



Sau khi làm việc được một tuần lễ, năng lực của Du Du đã lấy được sự khen ngợi của mọi người. Mặt khác, cô cũng đã thân quen với đồng nghiệp. Tất cả mọi người đều thích cá tính của cô, cảm thấy cô vừa bình dị gần gũi vừa đáng yêu, đều thích đi cùng với cô.



Cuộc sống càng ngày càng tốt hơn. Trong lòng Du Du thầm nói.



Hôm nay sau khi hoàn thành một phương án, đang muốn tan việc, liền nhận được điện thoại của Từ Thi Thi gọi tới: “ Du Du, tan làm chưa? Sau khi tan làm đến chỗ tớ được không?”



Du Du nghe thấy giọng nói của cô có cái gì đó không ổn, liền hỏi: “Sao vậy? Lại thấy không thoải mái sao?”



“Không có gì, chỉ là muốn tìm người nói chuyện một chút.” Từ Thi Thi cười cười.



Du Du nói: “Cậu đến ‘Rose¬mar¬ry’ ở phố Lan Tâm chờ tớ! Tớ sẽ lập tức đến ngay.”




“Tôi...tôi đi ra ngoài trước!” Nữ thư ký trẻ tuổi xinh đẹp thở hổn hển nói.



Lúc cô ta đang vội vã đi ra ngoài thì Du Du lại xoay người lại, nâng bàn tay lên hướng về phía gò má dày cộm phấn son kia cho một tát.



Thật sảng khoái! Nếu cô ta là Giang Tâm Di thì càng sảng khoái hơn!



Cô gái sửng sốt, vài giây sau mới sờ lên gò má nóng ran của mình.



Du Du hung hăng nhìn cô ta chằm chằm, cười lạnh: “Cô trang điểm dày quá, một người thư ký sao có thể trang điểm dày như vậy? Trừ phi cô muốn trở thành hồ ly tinh quyến rũ cấp trên!”



Đặng Tử Mộ đi tới, lập tức ôm cô gái bị đánh vào trong ngực, quát lên với em họ: “Em lại nổi cơn gì thế? Tới cửa đánh liền người? Andy là tới đây giúp anh!”



Du Du nhìn anh họ chòng chọc, chất vấn: “Anh họ! Sao anh lại biến thành như vậy? Anh làm như vậy không thấy phụ lòng Thi Thi sao? Cô ấy buồn bực ở nhà toàn tâm toàn ý hy vọng anh dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy, anh biết không? Nếu anh không yêu cô ấy, vậy tại sao lúc đầu vẫn cưới cô ấy?”



Đặng Tử Mộ cười lạnh: “Chuyện nhà của anh không cần em quan tâm! Em quản tốt mình trước đi đi! Bạch Ngôn Sơ không phải là bị tiểu minh tinh đó mê hoặc sao? Em đừng động một tý là tiểu thư lên nữa, em còn gây rối, anh sẽ nói cho dượng em giở thói ngang ngược!”



Thấy hắn nhắc tới Bạch Ngôn Sơ cùng Giang tiện nhân, trong lòng Du Du trầm xuống, cười lạnh: “Do em nhìn lầm, còn lâu em mới hi vọng bạn tốt của mình cũng dẫm lên vết xe đổ! Anh họ, đàn ông các anh nhất định phải tam thê tứ thiếp mới thấy vui vẻ sao? Chẳng lẽ các anh không biết ai mới là người quan trọng nhất?”



Nói tới chỗ này, lòng chua xót, nước mắt rơi xuống.



Đặng Tử Mộ vẫn không có chút ý tứ hối cải nào, lạnh lùng nói: “Anh đã chịu đựng người phụ nữ này đủ rồi! Cả ngày lẫn đêm đều trầm lặng, như một con mèo bệnh vậy. Nếu không phải ban đầu cha anh muốn anh cưới cô ta để dạy dỗ lại anh...còn lâu anh mới cưới cô ấy! Anh thích phụ nữ giống như Andy ấy, có năng lực cũng có phong tình, đây mới gọi là mùi vị!”



Du Du lệ rơi đầy mặt: “Anh họ, anh sao lại có thể nói Thi Thi như vậy! Cô ấy là vợ của anh!”



Đặng Tử Mộ lại vênh váo tự đắc nói: “Sao lại không được? Ngay trước mặt cha cô ta, anh cũng nói như vậy!”



Bên kia Cửa chính, một bóng dáng bước vào, ba người trong phòng lập tức nhìn.



Từ Thi Thi.



Du Du ngơ ngẩn, vội vàng kéo cô qua hỏi: “Thi Thi, sao cậu lại tới đây?”