Chồng Trước Có Độc

Chương 36 : Lòng nghi ngờ nặng nề

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Đường Hạc Lễ vẫn không tiết lộ với con gái một chút nào về chân tướng cô bị bắt cóc. Mặc dù cô vừa có cơ hội liền hỏi ông, nhưng ông luôn nói năng thận trọng.



Mà Bạch Ngôn Sơ cũng rất nhanh xuất viện. Vết thương của anh hồi phục rất tốt, sau khi xuất viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày lại trở lại công ty.



Đêm nay, Du Du lại về nhà ăn cơm tối, lúc đi vào nhà Lâm Như Nguyệt nói với cô: "Cha con đang cùng Ngôn Sơ ở trong thư phòng nói chuyện đấy."



Du Du gật đầu một cái, đang muốn đi lên lầu, thấy Tiễn Cường đang đi xuống cầu thang. Cô dừng lại, gọi hắn lại: "Chờ một chút."



Hắn đứng lại, mang theo nụ cười đi tới: "Tiểu thư, cô kêu tôi có chuyện gì sao?"



Du Du cười quyến rũ một tiếng, kêu hắn đến bên cạnh bồn hoa màu xanh lá cây: "Làm phiền cậu hai ba phút."



"Tiểu thư, cô có chuyện gì cứ việc nói." Tiễn Cường hình như rất lúng túng.



"Cậu hãy thành thật nói cho tôi biết, lần trước người bắt cóc tôi rốt cuộc là ai?" Cô đi thẳng vào vấn đề.



Tiễn Cường biến sắc, ngay sau đó cười nói: "A, thật ra thì chính là mấy tên côn đồ không biết trời cao đất rộng, nghĩ bắt cóc con tin một lần để tìm vận may mà thôi!"



Du Du rất không hài lòng về câu trả lời của hắn, hỏi tiếp: "Là tổ chức hắc bang sao? Là tổ chức hắc bang nào? Có phải liên quan đến việc buôn bán của cha tôi hay không?"



Chính mình là một người phụ nữ ở nhà, sao lại có thể chọc tới người không đứng đắn kia ở bên ngoài? Trừ phi là cha của cô hoặc là Bạch Ngôn Sơ. Hai người bọn họ có đắc tội hắc đạo nào đó khi buôn bán hay không, làm cho những người đó ra tay bắt cóc mình?



Cô càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng.



Tiễn Cường nghe được sự nghi ngờ trong giọng nói của cô, liền cười xấu hổ nói: "Tiểu thư, cô không phải lo lắng! Lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu!"



Du Du biết, thân là trợ thủ đắc lực của Bạch Ngôn Sơ, Tiễn Cường là một người khôn khéo cẩn thận dè đặt, có thể không nói nhiều hắn tuyệt đối sẽ không nhiều lời.



Lúc này, lầu hai truyền đến giọng nói hơi khàn khàn của Đường Hạc Lễ: "Du Du, con cùng A Cường đang nói chuyện gì vậy?"



Du Du ngước đầu nhìn lên, cười duyên: "Không có việc gì, chỉ là tán gẫu mà thôi!" Nói xong cũng nhanh nhẹn bước lên lầu, đưa cánh tay ra ôm lấy cha, "Cha, mấy ngày nay con thật nhớ cha!"



Đường Hạc Lễ lại nhẹ nhàng gõ vào chóp mũi của cô, cười than: "Nghĩ tới ta? Ha ha? Đừng dỗ ta, bận rộn công việc mà ngay cả cha mình là ai cũng không biết, còn nhớ ta ư?"



Bạch Ngôn Sơ ở một bên yên lặng nhìn hai người, mỉm cười.



Đường Hạc Lễ lôi kéo tay của con gái đi xuống lầu, nói: "Đúng rồi, gần đây công việc của con như thế nào? Thuận lợi không? Không nên thức đêm!"



Du Du cau mày nói: "Rất tốt rất tốt! Cha không cần lo lắng!"



Bạch Ngôn Sơ lúc này chen vào một câu: "Kể từ khi Du Du đi làm, đã thay đổi rất nhiều! Càng trở nên thành thục hiểu chuyện hơn."



Du Du quay đầu lại trừng anh: "Lời này của anh là có ý gì?



Bạch Ngôn Sơ chỉ khẽ cười.



"Tốt lắm! Chỉ cần các con thật vui vẻ, ta liền yên tâm!" Đường Hạc Lễ cau mày nói, hiển nhiên đối với biểu hiện của con gái, ông không hài lòng lắm.


Hai người đến văn phòng của Kha Triết Nam, lại phát hiện một bóng đèn không sáng. Du Du cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"



Kha Triết Nam không để ý cười cười, "Bóng đen hư! Ai, không biết có phải chỗ này biết tớ muốn rời đi, cảm thấy không bỏ được, cho nên không sáng đèn?" Cuối cùng giọng nói có chút thương cảm.



Du Du cười nói: "Có thể! Dù sao nơi này là nơi mà cậu đã phấn đấu hai năm. Mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng cái này là nơi bắt đầu ước mơ của cậu."



Kha Triết Nam còn nói, "Ngày mai sẽ là thời gian kí hợp đồng định kf. Chỉ là chủ nhà rất tốt bụng, không có thúc giục tớ rời đi, mà nói tớ cứ dọn dẹp từ từ."



Du Du giúp hắn dọn dẹp áp-phích cũ, nói: "Trai đẹp chính là không giống nhau! Người gặp người thích!"



Kha Triết Nam nhìn một bên mặt của cô, thật sâu nói: "Du Du, cám ơn cậu! Cậu ủng hộ tớ như vậy, tớ rất vui."



Kể từ đêm hắn cõng cô đi bộ, cô cảm giác hắn có chút thay đổi, cho nên nói chuyện liền cẩn thận một chút, không dám nói vượt quá đề tài.



Cô có một lần rất muốn tránh hắn. Nhưng, cuối cùng đó không phải là biện pháp hay. Cô cần đối mặt với hắn, cũng hi vọng sẽ nói cảm tưởng chân thật nhất của mình cho hắn biết. Tình cảm giữa nam nữ rất tế nhị và yếu ớt, nhiều một phần ít một chút cũng sẽ sinh ra sơn băng địa liệt khác nhau.



Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô không muốn nhìn thấy hắn bị tổn thương.



Du Du đến gần một bước nói: "Cậu đừng khách khí như thế, chúng ta là bạn bè tốt, vĩnh viễn không thay đổi."



Cô cố ý nói to bốn chữ cuối cùng.



Kha Triết Nam cúi đầu, động tác trên tay ngưng lại, nhưng không có lên tiếng.



Du Du quả thật không dám nhìn vẻ mặt trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Đúng lúc này, chuông cửa reo lên.



Hai người cũng trong lúc đó đồng thanh nói: "Tớ đi mở cửa!"



Sau đó nhìn nhau cười lúng túng một tiếng.



Kha Triết Nam hơi đỏ mặt nói: "Hay là tớ đi!" Nhưng cửa đã được mở ra.



Vừa mở cửa ra, hắn liền kêu lên: "Sao anh lại tới đây?"



Sau đó là giọng nói lạnh lung của Bạch Ngôn Sơ: " Văn phòng của Kha nhị thiếu thật đúng là không tệ! Nhưng có chút nhỏ bé, làm cho người ta có cảm giác bị đè nén!"



Du Du vội vàng quay đầu lại, nhìn anh nói: "Làm sao ngay cả nơi này anh cũng làm phiền tôi vậy?"



Bạch Ngôn Sơ tới một mình, sau lưng không có bóng dáng của trợ lý. Anh đi vào, cười nói: "Em thật giống như không hề đặt lời nói của cha em và anh vào lòng!"



Kha Triết Nam chỉ vào cửa lạnh lùng nói: " Bạch Ngôn Sơ! Chuyện của tôi cùng Du Du không cần anh quan tâm! Anh hãy đi đi!"



Bạch Ngôn Sơ xoay người, dùng ánh mắt lạnh lùng ghê người nghiêm nghị nhìn hắn, nói: "Lại muốn tôi gọi điện thoại kêu anh của cậu phái người tới đón cậu về nhà sao? Anh bạn nhỏ?"



Du Du thấy lời này quá hung hăng liền nói: " Bạch Ngôn Sơ! Anh rốt cuộc muốn thế nào? Anh can thiệp vào chuyện của tôi cùng Tiểu Nam, tôi thật sự không muốn khách khí với anh nữa!"



Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng nhìn cô: "Em và hắn có chuyện gì? Các người vẫn đang gặp gỡ sao?"