Chồng Trước Có Độc
Chương 37 : Kế hoạch sắc dụ (1)
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Sắc mặt Bạch Ngôn Sơ trở nên lạnh lẽo, không nói tiếng nào, mà quay đầu tiếp tục đe dọa Kha Triết Nam, nói từng câu từng chữ, " Kha Triết Nam, đây là lần cuối cùng! Lần sau mà tôi nhìn thấy cậu đến gần cô ấy lần nữa, tôi sẽ khiến cho phòng làm việc mới của cậu không mở được!"
Từng câu từng chữ giống như đạn bắn vào kim loại vừa rõ ràng lại cứng rắn, rất có lực uy hiếp. Kha Triết Nam cũng kích động, gầm nhẹ với anh: " Tại sao anh lại uy hiếp tôi? Lần này tôi sẽ không sợ anh nữa đâu! Anh chỉ biết dùng thủ đoạn đê hèn, đồ vô sỉ!"
Bạch Ngôn Sơ cười lạnh: "Xem ra cậu rất muốn đánh nhau? Chẳng qua tôi khuyên cậu đừng nên xúc động quá."
Đúng lúc này, Du Du kéo mạnh cánh tay của anh bước nhanh ra ngoài, còn vẻ mặt Kha Triết Nam trở nên hoảng sợ ngơ ngác nhìn bóng dáng hai người rời đi.
Du Du lôi Bạch Ngôn Sơ vào thang máy, sau đó khẽ thở một hơi nói: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Cho tới nay, anh rốt cuộc muốn như thế nào?
Bạch Ngôn Sơ nhìn cô, trong giọng nói không cho phản bác: " Du Du, chúng ta tái hôn đi!"
Chuyện cười? Anh muốn tái hôn? Chẳng lẽ trên đời này chỉ có anh là đàn ông sao?
Du Du cười lạnh: "Bây giờ không phải là thời gian nói đùa!"
"Anh thật sự rất nghiêm túc! Bởi vì, khi chúng ta tái hôn, đối với Đường gia, đối với em, đối với Hoa An đều là chuyện cực kỳ tốt!
A, thì ra là cái lý do rách nát này à? Thua thiệt anh có thể nói ra được.
Du Du cười lạnh: "Cái tốt nhất chính là bị anh hành hạ, đúng không?"
Thang máy đến gara ở tầng một, cô nhấn nút mở cửa đi ra ngoài.
Bạch Ngôn Sơ đi ra theo nói: "Chuyện chúng ta tái hôn, cha em cũng muốn nhìn thấy, em nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ!"
Du Du không quay đầu lại nhìn anh, mà là lập tức đi về phía trước nói: "Anh có lấy cha của tôi ra thì cũng vô dụng thôi! Còn có......" Cô xoay người chỉ vào anh cười hỏi, "Anh chuẩn bị đưa tôi trở về?" Nói xong, cố ý lộ ra một nụ cười quyến rũ giống như mèo.
Không đợi anh mở miệng, cô cũng rất bá đạo nói trước, "Tôi nói! Không cần uổng phí tâm cơ!" Cũng nhanh bước đi về phía trước, đi tìm xe của cô.
Cùng người đàn ông này so chiêu, ra chiêu tốc độ nhất định là phải chạy. Nếu không, rất khó chiếm ưu thế.
Bạch Ngôn Sơ chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, liền theo sát, đưa tay phải đi cướp chìa khóa xe trên tay cô. Anh ra tay lưu loát làm cô không thể lường trước được, vì vậy dễ dàng bị anh đoạt lấy chìa khóa xe.
Du Du hoa dung thất sắc, hô: "Trả cho tôi!"
Bạch Ngôn Sơ lộ ra vẻ mặt đầy ý cười: "Đi theo anh đi!" Nói xong liền dắt lấy tay của cô đi về phía trước.
Cô cười lạnh nói: "Đừng nhìn Bạch tiên sinh bộ dạng tuấn tú lịch sự, thì ra là cái tay cũng lợi hại như vậy!" Liền cố hết sức thoát khỏi anh. Nhưng anh giống như cố ý ngầm đấu đá cùng cô, cô càng dùng sức, anh lại càng dùng sức kéo cô thật chặt, cuối cùng làm cho tay của cô cũng đau đớn.
Cô Đường Du Du trùng sinh một lần, sao lại có thể bị vũ nhục như vậy?
Toàn thân phát run, cô cầm điện thoại di động lên, hung hăng nhấn một dãy số.
Bên kia người đàn ông trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Du Du đè nén xúc động muốn khóc, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: " Bạch Ngôn Sơ, tôi cảnh cáo anh, nói Giang Tâm Di không cần làm chuyện khiến cho người khác chán ghét. Nếu không, tôi muốn cô ta đi gặp quỷ đi!"
Không đợi người đàn ông bên kia trả lời, liền"Cộp" một tiếng cúp điện thoại.
Sửa lại tóc mai một chút, cô ngẩng đầu lên ưỡn thẳng lưng đi ra ngoài.
Đi vài bước, trong đầu cô vang vọng những lời mà Giang Tâm Di vừa mới nói. Cô ta nói "Hận cả nhà cô", "Cả nhà cô nên cẩn thận một chút" là có ý gì?
Chẳng lẽ cô ta thật sự bị bệnh tâm thần?
=== ====== ====== ======
Ba giờ chiều, khi Du Du mỉm cười, bước chân đi vào trụ sở chính của Hoa An thì tất cả mọi người tranh nhau chào hỏi cùng cô.
Hôm nay Đường Hạc Lễ gần như đi một vòng trong công ty, với lại hôm nay là đại hội cổ đông mỗi thàng tổ chức một lần nên ông phải có mặt.
Du Du trực tiếp đi về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc, gõ cửa. Bên trong truyền tới một giọng đàn ông: "Vào đi."
Sau khi đẩy cửa tiến vào, cô cười tươi rạng rỡ: "Bạch tiên sinh, quấy rầy! Ảnh hưởng tới công việc của anh thật là ngại quá."
Trước đó Cô không có gọi điện thoại tới.
Bạch Ngôn Sơ chậm rãi buông cây bút máy trên tay, trên mặt hiện lên kinh ngạc, sau đó mới khẽ nhếch môi mỏng cười: "Đường tiểu thư, nếu là tới thay mặt tổng giám đốc thị sát công việc, tôi vô cùng hoan nghênh."
Sóng mắt Du Du lóe lên, vẫn cười đến mê người như cũ: "Bạch tiên sinh thật là một ngày kiếm tỷ bạc a, thời điểm thích hợp cũng muốn thả lỏng một chút a!"
Dứt lời, cô định ngồi ở một góc trên bàn làm việc của anh. Cái tư thế này, mang theo vẻ hấp dẫn mơ hồ.
" Du Du." Bạch Ngôn Sơ rốt cuộc đứng dậy, cúi đầu nhìn cô dịu dàng hỏi, "Em có chuyện tìm anh?"
Theo góc độ như vậy nhìn xuống, cái cổ trắng muốt của cô đều thu hết vào mắt anh, nếu anh lại gần một chút, chóp mũi sẽ chạm phải tai của cô, thậm chí có thể hôn cô.
Nhưng Du Du vẫn không di chuyển, mà là luôn cùng anh duy trì cái tư thế có chút mập mờ này, ngẩng đầu đón ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn mời Bạch tiên sinh tối mai tám giờ ở Rose¬mar¬ry cùng đi ăn tối, có thể không?"