Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 98 : Vương Văn ở nhà tôi

Ngày đăng: 17:00 19/04/20


“Cô ấy ở đây anh sẽ không an tâm kết hôn cùng em sao?” Lâm Yến Nhi đột nhiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn tôi đầy oán hận.



Tô Mộc không lên tiếng, trong đại điện lần nữa rơi vào yên lặng.



“Nếu như hôm nay em càng muốn để cô ta dự lễ thì anh sẽ thế nào, sẽ không cùng em kết hôn nữa sao?” Gương mặt tuyệt Mỹ của Lâm Yến Nhi tràn đầy không cam lòng, tỏ ra có chút dữ tợn.



Giọng Tô Mộc vẫn có chút nhàn nhạt nhưu cũ, không nhìn ra anh đang có tâm tình gì, nhưng giọng anh có một sự kiên định khó hiểu: “Cô ấy ở đây, hôn lễ hủy bỏ, cô ấy đi, hôn lễ tiếp tục. Tự em chọn đi.”



Nói xong thậm chí anh ấy không nhìn Lâm Yến Nhi, cũng không nhìn tôi, xoay lưng về phía chúng tôi, chỉ để lại cho tôi một thân ảnh gầy gò.



Mặt Lâm Yến Nhi âm trầm, lệ khí trên người cô ta đột nhiên tăng, oán hận nhìn Tô Mộc một cái lại nghiêng đầu nhìn về phía tôi.



Ánh mắt lạnh như băng hận không thể băm vằm tôi thành từng mảnh cho cá ăn. Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không dám trái ý Tô Mộc, ngoắc tay một cái đám gia nô mang tôi ra ngoài, để tôi rời đi.



“Tô Mộc, anh thật sự muốn kết hôn cùng tô ta sao?” Tôi thấy Lâm Yến Nhi thật sự muốn đuổi tôi đi liền hỏi Tô Mộc.



Đến giờ phút này tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi Tô Mộc.



Tô Mộc không trả lời, vẫn quay lưng về phía tôi khoát tay một cái giống như chào từ biệt tôi.



Nói xong anh ấy nhìn Đường Dũng nháy mắt một cái.



Đường Dũng hiểu ý, cũng không sợ tôi giãy giụa liền cúi xuống vác tôi lên vai mang ra ngoài.



Tôi liều mạng giãy giụa để Đường Dũng buông tôi ra.



Nhưng khí lực của anh ta cao hơn tôi nhiều, vác tôi nặng như một bao khoai tây vậy mà vẫn ung dung, cho dù tôi giãy giụa thế nào anh ta cũng không để ý, cứ vậy đem tôi ra ngoài.



Tôi chỉ có thể liều mạng gọi tên Tô Mộc, hy vọng anh ấy có thể cản Đường Dũng lại, nhưng Tô Mộc đã biến mất không thấy đâu.



Đường Dũng vác tôi đi thẳng, đến khi ra khỏi rừng thoát khỏi âm phủ đã là lúc giữa trưa.



Trở lại cạnh xe, Đường Dũng mới chịu đặt tôi xuống.



Vừa đặt chân xuống đất, tôi thẳng tay đánh vào cánh tay Đường Dũng, tức giận nói: “Anh dựa vào cái gì mà mang tôi đi ra! Chuyện của tôi tự tôi làm chủ, nếu anh đã chạy sao còn muốn quay lại cứu tôi?”



“Dương Dương, nếu đánh anh có thể khiến em bớt giận thì em cứ đánh đi.” Đường Dũng bị đánh không chút tức giận, thậm chí hí hửng cười đùa lại gần, nắm tay tôi để tôi đánh anh ta.



Thấy bộ dạng này của anh ta tôi cũng không còn ưu tư để đánh đấm gì, rút tay khỏi tay anh ta, nói: “Tôi mệt, muốn về nghỉ ngơi.”



Nếu Tô Mộc không muốn tôi thì tôi cũng không cần thiết phải ở đây nữa.



Đường Dũng gật đầu liên tục, vừa nói được, để gã Cản Thi phái kia lái xe, nói phải dẫn tôi về Giang Minh nghỉ ngơi cho khỏe một chút.



Tôi đẩy Đường Dũng ra, lạnh nhạt nói: “Tự tôi quay về, anh không cần đi theo.”



Nói xong tôi dứt khoát rời khỏi Đường Dũng, đi về phía trạm xe của làng.




“Vương Văn?” Tôi nói theo bản năng, hai tiếng này đã quá lâu không xuất hiện, đối với tôi mà nói đã rất xa vời.



Mặc dù tôi cùng Tô Mộc ở chung một chỗ chưa tới nửa năm nhưng trong đầu tôi bây giờ đều là những cái nhăn mày, những tiếng cười của Tô Mộc, còn Vương Văn ở cùng tôi suốt một năm vậy mà ngay cả dáng vẻ của anh ấy tôi cũng sắp không nhớ rõ.



“Anh ấy… mất tích.” Suy nghĩ một lát, tôi thấy cũng không cần che giấu, nói.



Dù sao cũng sắp chết, bà nội Vương Văn có quyền biết chuyện của Vương Văn.



“Bà cũng biết Văn nhà bà xảy ra chuyện, bởi vì bà ở âm phủ nhìn thấy hồn phách của nó. Nó bây giờ thành gia nô của nữ ma đầu kia, bị nữ ma đầu kia khống chế. Bà muốn cứu Văn của bà, chỉ có thể để cháu chịu thiệt thòi trước vậy.” Bà nội Vương Văn ủ rũ nói.



Nhắc tới Vương Văn giọng của bà có chút nức nở, nghe khiến lòng người chua xót.



Sự thất vọng của tôi với bà giảm bớt hơn phân nửa, hóa ra bà đã biết Vương Văn xảy ra chuyện.



Cũng là bởi vì Vương Văn nên bà ấy mới đối với tôi như vậy. Chớp mắt, tôi có thể hiểu được bà.



Dẫu sao Vương Văn cũng là cháu trai bảo bối của bà, còn tôi chẳng qua cũng chỉ là có duyên gặp một lần, nếu như đổi lại là tôi có khi tôi cũng sẽ lựa chọn giống như bà ấy.



Yên lặng nhận lấy quần áo, tôi khoác lên người, đi vào trong ngục giam, ngồi ở trên cái ghế.



Bà nội Vương Văn thấy tôi rốt cuộc đã chịu mặc quần áo, sắc mặt khá hơn một chút, lại nói cho tôi mấy câu an ủi rồi mới chậm rãi đóng cửa lại.



Nhưng ngay sau khi cửa sắp khép hẳn, đột nhiên bà nội Vương Văn phát ra một tiếng hét thảm, sau đó không có động tĩnh gì, thật giống như đã biết mất.



Tôi vừa mới đẩy cửa ra thì hai cánh tay một nóng một lạnh cùng lúc tóm được tôi.



“Dương Dương, đi mau!”



“Mau rời khỏi đây!”



Hai tiếng nói cùng đồng thời vang lên.



Là… Đường Dũng cùng Tô Mộc.



Lúc này Tô Mộc vẫn mặc bộ đồ trắng trong hôn lễ kia, nhìn rất tuấn dật phi phàm.



Ánh mắt của anh ấy nhìn tôi đã không còn lạnh nhạt, mà chau mày, dáng vẻ rất khó chịu.



Anh ấy tới cứu tôi!



Tôi thấy anh ấy tới, trong lòng rất kích động, rất hưng phấn nhưng đồng thời cũng rất tức giận cùng tủi thân.



Tôi hất tay anh ra, nói: “Anh tới làm gì? Không phải anh không muốn em sao, em sống hay chết sau này với anh cũng không có quan hệ, anh không cần tới cứu em.”



“Quả thật không quan hệ, nhưng duyên âm của em và anh vẫn còn, chỉ cần em còn sống một ngày thì anh còn có thể quay lại dương gian một ngày. Dương gian anh còn có chuyện chưa xong, cho nên bây giờ em phải còn sống.” Tô Mộc nói.