Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 99 : Tiếng ồn lạ trong bếp
Ngày đăng: 17:00 19/04/20
“A, cũng không phải là đang ngồi cạnh mẹ đâu. Khi nào con về nhà?” Mẹ tôi nói.
“Mẹ chờ, con lập tức quay về!” Tôi kích động nói gấp gáp.
Vương Văn thật sự mất tích đã lâu vậy mà bây giờ xuất hiện ở nhà tôi, nhất định là Tô Mộc!
Lúc này xe đã đi vào trong thành phố Giang Minh, Đường Dũng ngồi bên cạnh tôi, anh ta cũng nghe được mẹ tôi nói trong điện thoại rằng Vương Văn ở nhà tôi, dọc đường vừa đi vừa nói tôi không được kích động, trong này nhất định có những chuyện khác, sẽ không đơn giản giống tôi nghĩ như vậy.
Tôi dĩ nhiên biết chuyện này không đơn giản, Tô Mộc đã lựa chọn ở lại kết hôn cùng Lâm Yến Nhi rồi, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi thì nhất định có cái gì đó tôi không biết.
Dọc đường đi tôi không ngừng thúc giục lái xe taxi chạy nhanh một chút, ước chừng hơn nửa giờ tôi rốt cuộc đã về tới nhà.
Là mẹ ra mở cửa cho tôi, sau khi vào tôi thậm chí không kịp chào hỏi mẹ liền trực tiếp đi vào phòng khách.
Quả nhiên thấy bóng dáng Vương Văn đang ngồi trên ghế salon, anh ta đang cười ha hả cùng cha tôi uống trà, thấy tôi quay về liền đứng dậy, cười nói: “Dương Dương, đã lâu không gặp.”
Tôi ngây người.
Anh ta không phải Tô Mộc…
Mặc dù Tô Mộc từng biến thành bộ dạng của Vương Văn, nhưng dù cho ngoại hình có biến đổi giống như thế nào, thì tính cách của Tô Mộc là độc nhất, không ai có thể bắt chước được, chính là trong sự lạnh lùng có mang theo chút bá đạo, thêm chút xấu xa nhưng lại cực kỳ đẹp trai.
Chỉ là hiện tại Vương Văn đứng trước mặt tôi đây, hoàn toàn cư xử như một người xa lạ, cả người toát ra xen lẫn chút khí tức lạ lẫm, giống như là tôi không hề quen biết anh ta.
Gần như chỉ ngay lập tức, tôi đã có thể xác định đây không phải là Tô Mộc.
Phía đối diện, Vương Văn thấy tôi nhìn anh ta bằng con mắt kinh ngạc, thì khóe miệng gợi lên một nụ cười. Mở rộng vòng tay tiến tới muốn ôm lấy tôi: “Thế nào, vẫn còn giận anh à? Anh đã biết sai rồi. Sau này tuyệt đối sẽ không chọc em giận nữa, em nói cái gì sẽ là cái đấy.”
Nói đến liền chạy lại, đem tôi ôm vào trong lòng.
Thấy Vương Văn ôm tôi, Đường Dũng vẫn luôn theo phía sau tôi tỏ ra không vui, lập tức đẩy Vương Văn, nói: “ có chuyện gì thì liền nói, đừng có lôi lôi kéo kéo, không nhìn thấy còn có tôi ở đây sao?”
Vương Văn lúc này mới chú ý đến phía sau tôi còn có theo đến một người đàn ông.
Không chỉ Vương Văn, đến ba mẹ tôi lúc này cũng chú ý đến Đường Dũng, cùng cất tiếng hỏi Đường Dũng là ai.
Tôi đành tuỳ tiện biện ra một cái cơ là chúng tôi cãi nhau, cho có lệ qua mặt ba mẹ.
“Dương Dương, con cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, cũng nên đến tuổi kết hôn rồi. Mẹ thấy tên nhóc Vương Văn này không tồi, các con đã quen nhau lâu như thế, trước đến giờ đối với con vẫn rất tốt. Đặc biệt là lúc em họ con xảy ra chuyện, biểu hiện của nó trầm tĩnh như thế, là một người đàn ông đáng để giao phó. Con đừng có mà dại dột, đem một thằng nhóc tốt như thế bỏ qua.” Mẹ tôi nói.
Nói đến chuyện em họ, lòng tôi lại lần nữa dấy lên cảm giác nặng nề. Mẹ tôi căn bản là không hề biết, Vương văn lúc đó thực ra là Tô Mộc.
Bà nói đến trầm tĩnh, đáng được giao phó, cũng là nói Tô Mộc, mà Tô Mộc hiện nay đã kết hôn rồi…
Nói đến đây, tôi bảo với mẹ rằng tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi rồi đứng dậy đi về phòng ngủ.
Nằm trên giường, đầu óc tôi bắt đầu không ngừng hiện ra từng chút từng chút mỗi một hình ảnh khi tôi và Tô Mộc ở bên nhau. Cứ nghĩ đến đó, hốc mắt tôi bắt đầu ẩm ướt. Không để ý nước mắt đã đầy mặt.
Không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, đợi lúc tôi tỉnh dậy nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, bên ngoài một mảnh tối đen. Mở điện thoại lên, vậy mà tôi đã ngủ thiếp đi một ngày một đêm.
Ngồi dậy trên giường, bụng đã réo ọc ọc lên vì đói.
Lúc này mới nghĩ đến việc xuống giường, tôi đã rất lâu chưa ăn gì rồi.
phòng khách một mảnh tối om, ba mẹ chắc đều đã đi ngủ rồi. Tôi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, hướng đến nhà bếp tìm đồ ăn.
Nhưng tôi vừa mới đi tới phòng bếp, còn chưa kịp bật đèn, tôi nghe thấy từ trong bóng tối một tiếng động nhẹ nhàng phát ra từ trong phòng bếp, hình như có chuột.
Tôi lập tức cẩn thận đi tới, lắng nghe kỹ xem nguồn âm thanh đó phát ra từ đâu.
Nghe kỹ mới phát hiện, âm thanh đó không phải là chuột, nó thỉnh thoảng phát ra âm thanh rất nhỏ cọ sát vào gạch lát sàn. Âm thanh nghe kỹ rất chói tai, giống như đang trên nền bếp đào ra một cái động.
Tôi liền không nén nổi tò mò, nghe một chút liền bật đèn trong phòng bếp lên.
Cùng lúc đèn sáng lên, âm thanh đột nhiên cũng dừng lại.
Theo ánh mắt tôi nhìn đến, trên sàn bếp là một con giống như thằn lằn, nó dài cỡ khoảng như cánh tay của tôi. Toàn thân được phủ một lớp vẩy màu xám bạc. Nhìn thấy tôi đang nhìn nó, liền rống lên một tiếng như đe doạ, sau đó quẫy đuôi đập mạnh xuống sàn rồi chạy mất
Tôi cũng không thấy nó trốn hướng nào, chỉ là trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng nó đâu.