Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 44 : Người trợ tiên

Ngày đăng: 17:00 19/04/20


“Ngươi đã là thuồng luồng tiên rồi, biết bay không? Nếu muốn đi cùng vợ ta, thì đưa chúng ta bay về được không?” Tô Mộc cười nói.



“Không thể nào, ta là một thuồng luồng tiên cao quý, sao có thể tùy ý làm thú cưỡi cho các người được? Dù sao ta cũng phải theo nhóc con kia, các người làm sao để về, không liên quan tới ta!” Rắn đen nghiêm giọng bảo.



Nói xong nó há to mồm, trong bụng ọc ọc một cái, lại phun ra mấy luồng khí đen trong miệng, mà tuôn ra cùng khí đen, con rắn đen cực kỳ lớn lại giống như quả bóng bị thủng, từ từ thu nhỏ lại, không bao lâu, lại thu nhỏ chỉ như một con giun cỡ bự vậy!



“Ngươi cái đồ không biết xấu hổ này...” Tô Mộc giận dữ trợn mắt lên, nhấc chân định giẫm bẹp rắn đen.



Nhưng rắn đen mặc dù kích cỡ nhỏ, nhưng hành động vẫn rất linh hoạt, cơ thể nho nhỏ nhoáng lên, lại trực tiếp nảy lên khỏi mặt đất, bay tới chỗ tôi.



Linh hồn nhỏ bé của tôi cũng sắp bị dọa cho ngất luôn, kinh hô một tiếng rồi trốn ra sau, nhưng tốc độ của tôi sao nhanh bằng rắn đen được, chỉ cảm thấy trên cổ tay mát lạnh, rắn đen lại chạy đến cổ tay tôi, vòng người ra, nhìn qua còn tưởng là tôi đeo một chiếc vòng tay hình rắn vậy.



“Tô Mộc...” Cả người tôi đều thấy không ổn, toàn thân run rẩy gọi Tô Mộc, muốn anh ta giúp tôi lấy rắn đen xuống, nhưng tôi chỉ kêu được hai chữ Tô Mộc, thì đầu óc đã quay vòng vòng, tối sầm mắt lại ngất đi.



Chờ lúc tôi tỉnh lại, đã bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc đánh thức, tôi nghe thấy Diệu Diệu đang lớn tiếng gọi bên tai tôi là chị sân bay.



Nhưng mí mắt tôi như bị đông cứng, làm sao cũng không mở ra được.



“Nhóc con, bản thân ông đây là một thuồng luồng tiên, tương lai còn có thể sẽ thành rồng, thành thần, chọn trúng cô làm người trợ tiên là phúc của cô, cô lại còn dám ghét bỏ ông đây, chán sống rồi hả!”



Trong đầu đột nhiên xuất hiện tiếng nói của rắn đen, tôi mới vừa khôi phục lại ý thức đã lập tức run lên.




“Tốt như vậy sao, vậy sao anh không trợ một tiên đi?” Tôi hỏi Đường Dũng.



Anh ta nói quá mơ hồ, nghe cứ như chuyện thần thoại xưa vậy, nếu không phải tôi thực sự đã thấy rắn đen, nó thực sự để lại dấu ấn trợ tiên trên cổ tay tôi thì tôi nhất định sẽ cho rằng Đường Dũng lại đang bịa chuyện.



Đường Dũng nghe xong câu hỏi của tôi thì trên mặt lập tức toát ra vẻ hâm mộ và ghen ghét, phẫn hận nói: “Chị đại của anh ơi, em cho rằng động vật tiên này giống như cải thảo ở chợ bán thức ăn à mà đâu cũng có, đây là thứ vô cùng hiếm gặp, trăm năm khó tìm, sư phụ anh tu hành cả đời, từ lúc còn sống đến sau khi chết đi tổng cộng đã hơn hai trăm năm, cũng chỉ mới gặp động vật tiên một lần, còn là một con thỏ tiên, hơn nữa thỏ tiên thoắt cái đã không thấy tăm hơi, căn bản không chọn sư phụ tôi làm người trợ tiên.”



“Tôi làm người trợ tiên thì phải làm những gì?” Thấy Đường Dũng quả thực trông rất hâm mộ, rốt cuộc tôi cũng khẳng định con rắn đen này tìm tôi không phải là chuyện xấu, thảo nào Tô Mộc lại vui vẻ như vậy, chỉ là nghĩ tới chuyện vị tiên tôi phải trợ là một con rắn đen, trong lòng tôi đã thấy sợ hãi, nếu như vị tiên mà tôi trợ là một con thỏ nhỏ đáng yêu thì tốt biết bao nhiêu, haiz.



“Anh cũng đã trợ tiên bao giờ đâu, làm sao biết được, cụ thể còn phải xem thuồng luồng tiên yêu cầu ấy.” Đường Dũng nhún nhún vai, tỏ vẻ thương mà không giúp được gì.



Lúc đang nói chuyện xe đã chạy đến dưới tầng công ty, Tô Mộc dừng xe rồi dẫn mọi người cùng nhau vào công ty, đợi vào công ty rồi, tôi còn chưa kịp tìm kiếm bóng dáng của Lục Nhĩ thì một bóng người nho nhỏ màu vàng lại đột nhiên nhào tới phía tôi, sau đó một thứ đầy lông mềm mại rơi lên vai tôi, móng vuốt nhỏ hưng phấn mà giơ cổ tay tôi lên, trong miệng kêu lên thích thú.



“Là khỉ Mi Nhĩ! Nơi đây lại có khỉ Mi Nhĩ!” Đường Dũng lại thốt lên, tròng mắt cũng sắp trợn ra ngoài luôn, trực tiếp tiến đến bên cạnh tôi, muốn chào hỏi với Lục Nhĩ.



Ai dè móng vuốt nhỏ của Lục Nhĩ rất nhanh, cũng không thấy rõ rốt cuộc nó đã làm động tác gì, chỉ thấy cánh tay nó chớp nhoáng, trên mặt Đường Dũng đã có thêm mấy vết cào.



Nhưng sau khi bị thương Đường Dũng lại không giận, mà ánh mắt càng thêm sáng quắc nhìn Lục Nhĩ, nói: “Thần kỳ, thực sự là quá thần kỳ, xem ra con khỉ Mi Nhĩ này không chỉ là con khỉ thành tinh bình thường, chí ít cũng phải ở cấp bậc Song Nhĩ trở lên, thực sự là hiếm thấy.”



Không đợi anh ta nói xong, ánh mắt của anh ta bỗng nhiên chuyển sang người tôi, toét miệng nói với tôi: “Dương Dương, cô là tiên nữ hạ phàm ư, không chỉ có rắn đen chọn cô làm người trợ tiên, mà ngay cả con khỉ Mi Nhĩ này cũng có hảo cảm với cô như thế, nếu cô không chê, hãy thu nhận luôn cả tôi đi?”