Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 53 : Huy hiệu hoa sen trắng
Ngày đăng: 17:00 19/04/20
“Nhưng ông đã phải rồng chân chính đâu, hẳn vẫn chưa được tính là Chân Long Cổ nhỉ!?”
Nó chém gió ngày càng hăng, tôi không kìm được mà hỏi một câu đưa nó về thực tại.
Đương nhiên rắn đen bị câu hỏi của tôi làm mất hứng, lại căm giận trợn mắt nhìn tôi, bĩu môi nói: “Tuy bây giờ chưa phải, nhưng tương lai sẽ là như vậy, hơn nữa bây giờ ông nội đây của cô cũng là thuồng luồng tiên rồi, đối phó với mấy loại cổ trùng thông thường này, dễ như trở bàn tay vậy đấy, chẳng kẻ nào dám lỗ mãng!”
“Vậy Kim Tằm Cổ thì sao?” Tôi vội vàng hỏi.
Bây giờ lão già cổ sư kia đã lưu dấu ấn trên người tôi rồi, chứng tỏ cả môn phái cổ độc sẽ đuổi giết tôi, có rắn đen bên cạnh, những loại cổ trùng khác đương nhiên tôi chẳng sợ, nhưng môn phái bọn họ chuyên nghiên cứu cổ trùng, Kim Tằm Cổ tuy hiếm mà rất lợi hại, dốc hết sức lực toàn môn phái chắc cũng có chứ nhỉ?
Quả nhiên, sắc mặt rắn đen cứng đờ, toàn bộ âm điệu đều giảm xuống, cúi đầu nói: “Nếu như gặp phải Kim Tằm Cổ... Vậy thì chạy đi, dù sao quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đợi ông đây tu luyện thành Chân Long Cổ, sẽ quay lại giết chúng khiến chúng sợ tè ra quần!”
Nó nhiệt huyết sôi trào nói.
Nhưng tôi lại không khỏi lạnh sống lưng.
Nói cho cùng, nếu bây giờ gặp phải Kim Tằm Cổ, tôi đành ngồi chờ chết vậy.
Nhưng lúc này dấu ấn huyết mạch đã có rồi, dù tôi có lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể giúp đỡ rắn đen sớm ngày thành rồng chân chính thôi.
Nghĩ vậy, tôi không kìm được mà hỏi rắn đen: “Ông cần một tháng mới tiêu hóa hết một con ma à, nếu cung cấp cho ông nhiều quỷ vật hơn, tốc độ tu luyện của ông có thể tăng lên không?”
“Đương nhiên, nếu mỗi ngày cô đều có thể cung cấp cho ta một con quỷ, không đến 2 năm là ta có thể hóa thân thành rồng chân chính rồi.” Rắn đen chau mày lại, phấn khởi nói.
Tôi lại thất vọng đến cực độ, dù một ngày được một con ma, vẫn còn cần đến hai năm nữa, các cổ sư khác liệu có đợi tôi những hai năm không?
Hơn nữa mỗi ngày một con ma, tôi đi đâu tìm nhiều ma cho nó thế.
Tôi thở dài, chuyện gì phải đến thì khó mà tránh, giờ có lo lắng cũng phí công, cứ đưa rắn đen trở lại tay mình đã, tôi và Trịnh Lâm tiếp tục đợi tin tức của Tô Mộc.
Nào ngờ rắn đen lại quay đầu lại, đôi mắt rắn u ám nhìn thẳng về phía Trịnh Lâm, sau đó nhếch miệng cười, trầm giọng nói: “Thằng nhóc này nhìn cũng ngon miệng phết, là cháu trai của Thẩm Mai Chi à, chi bằng cho nó vào trong bụng đi, đoàn tụ với bà nội của nó.”
Nó lại dám nhòm ngó Trịnh Lâm!
Nhân lúc rắn đen trị thương, tôi đến bên Tô Mộc, hỏi anh ta tình hình trong núi âm, có gặp phải nguy hiểm gì đó không, sao lâu vậy mới ra ngoài.
Tô Mộc lắc đầu, nói thoạt nhìn núi âm này âm khí nồng nặc, thực ra thì cũng bởi nơi đây từng là địa đạo chôn sống mười nghìn người trong thời kháng chiến, tất cả những cô hồn dã quỷ đều tụ tập ở đây, bởi vậy âm khí mới nồng đậm như vậy, bên trong ngoại trừ mấy con cổ trùng trông giữ Đường Dũng và Lục Nhĩ ra, hoàn toàn không còn ai khác.
Nói xong Tô Mộc móc từ trong túi ra một viên sắt hình tròn nho nhỏ, nhìn qua giống như huy hiệu vậy, chuyển đến trước mặt tôi, nói: “Anh mất thời gian là vì cái này.”
Tôi nhận lấy huy hiệu xem xét, phát hiện trên đó ngoài hoa văn khắc hình một đóa hoa sen ra, không còn chỗ nào đặc biệt nữa.
Nếu miễn cưỡng mà nói, cũng chỉ có thể nói đóa hoa sen này vô cùng tinh xảo, rất sống động, giống như hàng thật vậy.
Ngoài cái đó ra, tôi xem mà đầu óc mê muội, không biết rốt cuộc Tô Mộc có ý gì.
“Trên đó là hoa văn hình hoa sen trắng, là hoa văn Lâm Yến Nhi thường dùng nhất khi còn sống, quần áo của cô ấy thêu hình đóa sen trắng quanh năm.” Tô Mộc giải thích.
Lâm Yến Nhi!
Nghe thấy cái tên này, trái tim tôi lập tức thắt lại, chẳng trách anh ta trễ giờ lâu như vậy, thì ra là phát hiện ra đồ có liên quan đến Lâm Yến Nhi.
Trong khoảng khắc yên lặng ấy, tôi trả lại huy hiệu cho Tô Mộc, hỏi anh: “Lâm Yến Nhi đẹp không?”
“Cái gì cơ?” Tô Mộc sửng sốt.
Sau đó nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Đẹp lắm, nói nhan sắc của cô ấy đẹp nghiêng nước nghiêng thành cũng không hề khoa trương.”
“Vì vậy xác của cô ấy bị trộm mất, anh mới vội vã tìm cô ấy đúng không?” Lòng tôi nặng trĩu, hỏi anh ta.
Tô Mộc im lặng nhìn tôi, sau đó đột nhiên nhếch môi cười, lại gần tôi hỏi: “Ghen à?”
Tôi lại đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Còn lâu nhé, chỉ là anh có thể tìm thấy hoa văn liên quan đến cô ấy ở núi âm này, có phải đồng nghĩa với việc xác của cô ấy bị giấu trong núi âm này không? Vì vậy anh tìm kỹ một lượt, không tìm ra mới ra ngoài này?”
“Đúng vậy.” Tô Mộc gật đầu, sau đó anh ôm tôi, nói: “Đáng tiếc ngoài huy hiệu này ra, anh lại không phát hiện ra đầu mối nào khác.”