Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 110 : Tuyệt đối không thể vật lộn

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


Cái gì kêu trộm gà không được còn mất nắm gạo?



Tô Thi Thi là nhìn thấu rồi.



Cô thề sau này giẫm đạp người khác nhất định sử dụng dụng cụ, tuyệt đối không thể vật lộn!



Đau chết cô rồi!



Tô Thi Thi quệt nước mắtnước mũi ngồi ở trên ghế sofa, chân đặt trên đùi, không biết là vì tức giận mà khóc, hay vẫn lại là vì đau mà khóc.



Vừa rồi cái cái tên đàn ông thối kia nhìn thấy cô bị thương, chỉ là trừng hai mắt nhìn cô, vậy mà liền như vậy đi trên lầu!



“Con đó nha, tính khí cứ như vậy, y như trẻ con.” Phương Ngọc Hoa giúp cô xoa ngón chân.



Tô Thi Thi chu mỏ, đi đến bên cạnh bàn ăn chọn một chỗ ngồi xuống. Tiểu Ưu đã cầm bữa sáng của cô đi đến.



Phương Ngọc Hoa nhìn hai mắt của cô sưng lên hỏi: “Cãi nhau rồi hả?”



Tô Thi Thi mím môi, cúi đầu không nói lời nào.



“Nó bắt nạt con rồi hả?” Phương Ngọc Hoa có chút đau lòng nhìn cháu gái.



Nha đầu này mi mắt đều là sưng, hôm qua khẳng định khóc cả đêm.



“Không có.” Tô Thi Thi vừa ăn vừa nói, “Hình như là con bắt nạt anh ấy rồi.”



Phương Ngọc Hoa cầm đũa động tác ngừng một trận, trong lòng có chút buồn cười.



Cũng phải, đứa cháu gái này của bà tính tìnhkhông bao giờ chịu thiệt thòi, thật đúng là không biết là ai ức hiếp ai.



“Chuyện rời khỏi đây con từ từ suy xét, không nóng vội. Hãy nghe theo trái tim con mách bảo.” Phương Ngọc Hoa có điều ngụ ý nói.



Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, cô hiểu rõ những lời bà mình đang nói



Vốn dĩ là cô có chút dao động, nhưng ánh mắt bi thương kia củaBùi Dịch tối hôm qua nhìn cô một mực hiện lên trong đầu cô không chịu tan.



Tô Thi Thi bực bội xoa xoa tóc. Không nghĩ muốn, thuận theo tự nhiên đi.



“Lại vẫn còn đau hay không?”



Phương Ngọc Hoa nhìn thoáng qua ngón chânTô Thi Thi: “Không sao rồi, không có thương tổn đến xương cốt. Con bé này, sau này cũng đừng lỗ mãngnhư vậy. Cũng không biết Tiểu Dịch bị con đá có bị thương hay không.”




Nửa giờ sau, Tô Thi Thi lái xe đến cửa Cao ốc Xây dựng Tiệp Khắc.



Cô đang muốn lái xe hướng đến bãi đỗ xe, tầm mắt đột nhiên lạc ở phía trước cách đó không xa một chiếc quen thuộc.



“Cadillac? Đó không phải xe của Hà Chí Tường sao? Bọn họ nhanh như thế là có thể ra ngoài rồi sao?”



Tô Thi Thi trong đầu không tự giác nhớ tới ngày hôm qua Tần Phong cùng Bùi Dịch đối thoại, hai vị tổng giám đốc bá đạo thật đúng là nói được thì làm được.



Phỏng chừng hiện tại bốn phía ẩn rất nhiều vệ sĩ, là vì bảo vệ mỹ nữ tai tiếng Đoàn Ngọc Lộ kia, hay ai biết có phải vì muốn chọc tức chết người của Đoàn gia hay không!



Bằng không hiện tại Đoàn Ngọc Lộ cũng sớm đã bị người của Đoàn gia bắt đi rồi.



Tô Thi Thi nhìn đến Hà Chí Tường mở cửa xuống xe. Bên kia, Đoàn Ngọc Lộ cũng xuống xe.



Không biết Đoàn Ngọc Lộ là làm sao hay thế, hai người đó ngày hôm qua còn đánh nhau đến long trời lở đất, giờ phút này nhìn qua nồng tình mật ý, giống như là tình yêu cuồng nhiệt của hai vợ chồng son vậy.



“Thật đúng là tuyệt phối.”



Tô Thi Thi nghĩ đến ngày hôm qua tại Hà gia nhìn đến bà nội mình bộ dángtiều tụy, tâm mạnh thu một phen.



“Bùi Dịch cùng Tần Phong trừng phạt các người, nhưng mà tôi còn không có!”



Tô Thi Thi ánh mắt lóe lên, đột nhiên đạp xuống chân ga.



Xe bảo mẫu màu đen đột nhiên tăng tốc, lấy khí thế sét đánh nhanh như chớp thẳng tắp địa hướng tới chiếc Cadillac kia đâm mạnh



“Ầm!”



Vĩ đại tiếng va đập mang theothanh âm chói tai phanh xe lại, tại khoảng sân trống trải rộng rãi đột nhiên vang lên.



Bên trong xe bảo mẫu, túi khí an toàn bung ra bảo vệ Tô Thi Thi.



Tô Thi Thi bị va đập mạnh đầu óc choáng váng, nhưng là ngẩng đầu nhìn đến phía trước chiếc Cadillac khi đó, nhếch miệng nở nụ cười.



Chỉ thấy phía sau đuôi xe Cadillac bị va chạm làm mgãy biển số xe, xe lúc này chính là đang bốc khói lên, hư hỏng không nhẹ



“Xảy ra chuyện gì?” Bên cạnh truyền đến Hà Chí Tường thanh âmhoảng sợ.



Tô Thi Thi mở cửa xe nhảy xuống xe, bước đi có chút bất ổn đi đến bên kia, hướng về phía Hà Chí Tường đang hoảng hốt lo sợ kia trưng một cái đại đại tươi cười: “A, ngại quá, xe của anh bị tôi đâm hỏng rồi.”