Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 109 : Anh phát cáu rồi

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


“Sinh con?”



Tô Thi Thi trên mặt thẹn thùng khoảnh khắc thành khẩn trương.



Cô từ đầu liền không nghĩ tới vấn đề này!



Bùi Dịch thân thể cứng đờ, sắc mặt nhất thời trầm tiếp xuống: “Tô Thi Thi, em có phải hay không vẫn một mực uống thuốc?”



“Tôi...”



Tô Thi Thi há miệng thở dốc, rõ ràng sức mạnh tràn đầy, ở một khắc này đột nhiên cảm thấy được chột dạ.



Bùi Dịch bước đi thật nhanh, lập tức tới đến bên giường, không chút ôn nhu đem cô ném lên giường, trên cao nhìn xuống nói



“Cho nên em vẫn lại là không nghĩ muốn gả cho tôi, lại càng không nghĩ muốn sinh con cho tôi phải không?”



“Tôi...”



Tô Thi Thi túm lấy ra giường, giờ khắc này trong lòng rất loạn.



Cô không phải không nghĩ muốn chuyện này, chỉ là hai người tình huống trước mắt từ đầu liền không thể nghĩ đến chuyện kia.



“Tại sao không nói lời nào?” Bùi Dịch thấy cô cúi đầu, mày nhăn càng sâu.



Cô gái này bình thường không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm mà, tại sao hiện tại một câu cũng không nói?



Anh thật tình nguyện để cô phản bác lời anh nói, mà không phải cứ như vậy lặng im!



Nhớ tới ngày đó cô ly hôn, cô ở trên xe kiên trì muốn uống thuốc. Lúc ấy anh không ép cô, anh cho rằng cho cô chút thời gian cô sẽ nghĩ rõ ràng.



Nhưng đến bây giờ, cô còn đang né tránh anh!



Bùi Dịch không biết chính mình tức giận từ đâu tới, anh cực kỳ không thích bản thân lùi bước!



“Tô Thi Thi, ở trong mắt em, tôi có phải hay không chỉ là nơi để em tạm thời cảng tránh gió? Đợi cho gió êm sóng lặng, em sẽ rời khỏi tôi?”



Bùi Dịch lửa giận bừng bừng, nắm cằm của cô, đem đầu cô nhấc lên trên, nổi giận đùng đùng nhìn cô.



“Em đừng nói với tôi em mới vừa rồi không có do dự? Em nghĩ muốn muốn cùng bà nội em rời khỏi nơi này, phải không?”



Tuy hai người ở chung không lâu, nhưng là Bùi Dịch đối tâm tư của Tô Thi Thi đã phi thường hiểu biết. Cô chỉ cần nhăn nhíu mi, anh liền biết cô suy nghĩ cái gì.



Vừa rồi lúc anh mở cửa đi vào nhìn đến trong mắt cô bối rối chớp lóe rồi biến mất, liền đại khái hiểu rõ rồi.



“Bùi Dịch, anh có thể hay không không cần lại mọi chuyện rối lên? Tôi... Chúng ta hiện tại ở trong tình cảnh này, anh thật sự cảm thấy được thích hợp sinh con sao?” Tô Thi Thi hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt anh hỏi.




Dựa vào cái gì chứ?



Cô cả đêm hờn dỗi, khóc mi mắt đều đã sưng lên, mà anh lại giống như người không có việc gì.



Lúc Tô Thi Thi đi xuống, đến bên cạnh bàn ăn, vừa lúc nghe được Bùi Dịch tại cùng bà nội cô nói chuyện.



“Cô ấy rất ưa thích cái cây kia, bất quá hiện tại không phải mùa ra hoa.” Bùi Dịch nói.



“Mùa xuân sang năm cùng đi, nhoáng một cái như vậy đã qua nhiều năm, cây đã lớn như vậy.” Phương Ngọc Hoa cười nói.



Tô Thi Thi thả chậm cước bộ, nhẹ nhàng mà đi qua.



Cô còn không có đến gần, Bùi Dịch đột nhiên buông đũa xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, đối với Phương Ngọc Hoa nói: “Bà nội, người từ từ mà ăn.”



Sau đó đứng dậy, thân thể cao lớn hơi hơi nhất chuyển, hướng Tô Thi Thi phương hướng đi tới.



Tô Thi Thi tâm đột nhiên nhảy một phen, đang lo lắng muốn hay không lên tiếng kêu gọi anh, đã thấy Bùi Dịch vậy mà giống không thấy được cô một dạng, trực tiếp từ bên cạnh cô đi qua.



Gặp thoáng qua một khắc kia, Tô Thi Thi chỉ cảm thấy sóng mũi cay cay.



Bàn chân của cô phản bội cô, thẳng tắp địa hướng tới chân Bùi Dịch đá tới.



Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, lập tức là tiếng Tô Thi Thi thét chói tai.



“Tôi... Ngón chân tôi...”



Tô Thi Thi trực tiếp khóc, tên hỗn đản kia ở trong phòng ăn đẩy ghế!



Đầu ngón chân của cô đều đã thiếu chút nữa gãy rồi!



Bùi Dịch quay đầu vừa thấy, mặt triệt để trầm tiếp xuống.



“Tô Thi Thi, em là heo sao?”



“Anh mới đúng heo!” Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống, nâng lên cái chân không bị thương kia, dùng lực hướng chân anh đá một đá.



Lập tức lại là một tiếng hét thảm thiết, Tô Thi Thi muốn chết tâm đều có rồi.



Ai tới nói cho cô biết tại sao chân của anh so với ghế lại vẫn cứng rắn hơn vậy?



Chân cô có phải hay không tàn phế rồi hả?



Mọi người sớm hảo