Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 118 : Sính lễ của tôi cho Thi Thi
Ngày đăng: 21:32 20/04/20
Sân thượng bệnh viện, ánh nắng mặt trời cực nóng hòa cùng làn gió nhẹ từ từ. Rõ ràng cực kỳ nóng, lúc này lại lạnh kẽo như mùa đông khắc nghiệt.
Đoàn Kế Hùng nhìn đứa con riêng trước mặt, sắc mặt không chút thay đổi, trong lòng từng đợt ớn lạnh.
Chẳng bao lâu sau, đứa trẻ mười mấy tuổi kia đã sớm đã trưởng thành, mà còn khí thế đã trở nên mạnh như thế.
Ông ta mặc dừ ở trên thương trường mò mẫm lăn lộn hơn nửa đời người, giờ phút này đứng ở trước mặt mộthậu bối trẻ tuổikhông tới 30 này, lại có một loại cảm giác không ngẩng được đầu.
Ông ta nhíu mày hỏi: “Trong mắt mày còn có cái gì gọi là lớn nhỏ? Mày có biết mày như bây giờ là đang làm cái gì không?”
Bùi Dịch ánh mắt nhàn nhạt, không giận mà đầy vẻ uy quyền: “Biết lớn nhỏ? Như vậy xin hỏi Đòan lão tiên sinh, ông yêu con cháu sao? Ông như thế nào đối đãi với con cháu mình vậy? Ông là như thế nào đối đãi với ân nhân của mình?”
“Mày... Mày lại nói bậy cái gì?”
Đoàn Kế Hùng sắc mặt hơi biến đổi, nhìn xem bốn phía. May mắn nơi này không ai, bằng không cái bí mật kia của ông ta không phải bị người ta đều đã biết rõ sao?
Bùi Dịch nhìn thấu tâm tư của ông ta, cười lạnh nói: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Ông thật sự cho rằng chuyện kia, trừ năm đó người của Tô gia liền không có người khác biết? Ít nhất, là tôi từ nhỏ đã biết rõ.”
“Mày... Mày làm sao biết chuyện này?”
Đoàn Kế Hùng nhướng mày: “Nhất định là Phương Ngọc Hoa kẻ tiện nhânkia đã nói cho mày biết, đúng hay không?”
“Miệng đời khó cản. Lúc tôi theo mẹ tôi đến Đoàn gia, Đoàn lão phu nhân cũng sớm đã rời khỏi Đoàn gia. Bà ấy làm thế nào nói cho tôi biết?” Bùi Dịch nhàn nhạt nói xong.
Anh càng như thế này lạnh nhạt, Đoàn Kế Hùng trong lòng lại càng hoảng.
“Mày tới cùng muốn làm cái gì?” Đoàn Kế Hùng lạnh giọng hỏi.
“Không muốn gì.”
Bùi Dịch biểu tình vẫn như cũ nhàn nhạt, như là lại cố ý hành hạ Đoàn Kế Hùng một dạng.
“Mày...”
Đoàn Kế Hùng tức giận vô cùng, nhưng là lại không cho phép Bùi Dịch nhìn thấu tâm tư của mình, trong lúc này cũng trầm mặc xuống, im lặng quan sát anh không nói thêm lời nào.
Dù gì cũng là lão hồ ly lăn lộn trênthương trường đã lâu, tâm lý chiến đấu rất khá.
Nhưng mà, người ông ta gặp phải alf Bùi Dịch.
Lý An cũng là khóc đến nước mắt nước mũi lem luốc, xoay người an ủi.
Tô Thi Thi nhìn đến bà nội cô dáng vẻ thương tâm muốn chết, lòng co rút một phen.
Là cô sơ ý, bà nội cô đã lớn tuổi như vậy, sao có thể chịu được.
“Bà nội, chúng ta đi ra ngoài trước. Bà ngoại nhất định không hy vọng chúng ta khổ sởnhư vậy.”
Tô Thi Thi cố nén bi thương, nâng Phương Ngọc Hoadậy.
Phương Ngọc Hoa khóc đến không kịp thở, tùy ý cô đỡ đi ra phía ngoài.
“Thi Thi, con mau đi xem Tiểu Dịch. Nó vừa rồi với ông nội con đi chung, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.”
Phương Ngọc Hoa nhớ tới cái gì, lập tức thúc giục Tô Thi Thi nói.
Tô Thi Thi gật đầu, đỡ bà nội ngồi vào một bên ghế nghỉ ngơi, xoay người đi tới ban công.
Lúc cô đi đến sân thượng, Đoàn Kế Hùng đã đi, sân thượng chỉ có Bùi Dịch một người.
Bùi Dịch quay đầu nhìn đến cô, hướng cô vẫy tay: “Lại đây.”
Tô Thi Thi hít hít cái mũi, nhíu mày hỏi: “Làm cái gì?”
Bùi Dịch hướng phía bên cô đi tới một bước, giữ chặt tay cô, mang theo cô đi đến rào chắn bên cạnh, ý tứ hàm xúc không rõ nói: “Xem kích hay.”
“Đối diện là Đoàn thị?”
Tô Thi Thi lúc này mới phát hiện bệnh viện thành phố bên cạnh vậy mà liền là Đoàn thị.
“Kỳ quái, Đoàn thị đây là muốn sửa sang lại sao? Sao lại dựng nhiều cái giá như vậy? Oa? Tôi nhìn thấy giống như có người cầm bom?”
Đây là cái tình huống gì?
Tô Thi Thi ngay cả khóc cũng đều đã quên rồi.
Mọi người sớm an