Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 121 : Là anh bỏ thuốc tôi?

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


Sinh Lão Bệnh Tử, thế sự luân thường.



Tô Thi Thi ngồi ở trong xe, hai mắt vô hồn nhìn bên ngoài. Tâm còn đang tại từng đợt đau đớn, vừa rồi khóc lớn, lại quá lâu bây giờ đầu óc choáng váng, có chút nhớ nhung mê man.



Đúng là đầu óc cô đang dàn thanh tỉnh lại, nhắm mắt lại, toàn bộ đều là bộ dángbà ngoại cô che vải trắng.



Nước mắt, theo khóe mắt chảy xuống, theo đôi má lưu vào trong miệng, mặn mặn, chua sót vô cùng.



Tô Thi Thi sợ bà nội ngồi ở một bên nhìn đến cô thương tâm như vậy, lặng lẽ đưa tay lau nước mắt.



Đúng là càng lau, nước mắt rơi xuống càng dữ dội hơn, giống như là không khống chế được vậy.



Cuối cùng lại không cách nào dừng lại.



“Cháu ngoan, muốn khóc liền khóc đi, đừng cố kìm nén.”



Phương Ngọc Hoa làm sao không biết tâm tìnhcủacháu gái mình, thân thể nhích đến gần cô một chút, vỗ vỗ bờ vai cô, đem cô ôm ở trong ngực: “Khóc đi.”



“Hu...” Tô Thi Thi gắt gao che miệng, nháy mắt khóc òa lên.



Cô nhớ đến những năm tháng lúc mình còn nhỏ, lúc ấy mẹ mẹ cô vẫn còn sống, cô nhớ rõ bà ngoại tươi cười với cô, nhớ rõ bà ngoại ấm áp ôm ấp cô vào lòng.



Đúng là hiện giờ, người bà vốn hiền lành của cô lại biến người quật cường, rời bỏ cô mất rồi.



“Cháu ngoan, bà ngoại con muốn để cho bà hỏi con một câu, con có trách bà ấy khong?” Phương Ngọc Hoa thấp giọng hỏi.



Tô Thi Thi liều mạng lắc đầu. Cô không trách, cô sao dám trách bà chứ? Cô làm sao có tư cách trách bà ngoại mình?



“Đều là lỗi của con, nếu không có con...”



“Ngốc, con nói những thứ này làm cái gì.”



Phương Ngọc Hoa ra sức ôm cô, đau lòng nói: “Bà ngoại con thân thể vốn đã không tốt, vốn là bác sĩ đã nói hai năm qua cũng nguy hiểm rồi. Con không cần đem tất cả lỗi lầm đều đã ôm hết vào mình, chuyện này không trách con được.”



“Nhưng là, con rõ ràng có thể gặp bà ngoại lần cuối cùng, nhưng là cuối cùng còn chưa được gặp”



Nghĩ tới bà ngoại cô lẻ loi nằm ở phòng cấp cứu, Tô Thi Thi tâm liền giống như bị dao găm đâm vào người mấy chục nhát vậy, vô cùng đau đớn.



“Cháu ngoan, vừa rồi bà nghe y tá nói, lúc ông nội con đi vào, bà ngoại con đã qua đời rồi. Cho nên, chuyện này không trách ông ta được.” Phương Ngọc Hoa khách quan nói.



Chẳng qua bà còn nghe các y tá nói, Lương Thanh Hà bệnh tình chuyển biến xấu là do trước đó Đoàn Kế Hùng đi gặp bà ấy.



Nhưng là, chuyện này bà sao có thể nói cho Tô Thi Thi biết?



Chỉ là như thế này cháu gái của bà cũng đã chịu không nổi, nếu để cho con bé biết chân tướng, bà thật sự sợ con bé ngốc này sẽ làm ra cái chuyện quá kích gì.



“Thật vậy sao? Bà nội, người có gạt conhay không?” Tô Thi Thi nghe được hít hít cái mũi, hỏi.
Đến cuối cùng làm bà nội cô đều đã lo lắng, Tô Thi Thi mới cố nén, không cho chính mình tiếp tục khóc.



Ba ngày sau, Tô Thi Thi muốn trở lại Bắc Kinh, bà nội cô nghĩ muốn ở lại chăm lo mộ phần cho bà ngoại cô, lưu tại Dương thành, do anh họ cô chăm sóc.



Tia nắng ban mai vừa lên, một chiếc xe bảo mẫu màu đen an tĩnh dừng ở ven đường. Người đàn ông thân hình cao ngất từ bên trong xe bước xuống, đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn cô.



Giờ khắc này, Tô Thi Thi cảm giác chính mình tâm lại nhảy một phen, nhảy được so với trước đây bất luận là cái gì đều kịch liệt hơn rất nhiều.



“Anh đã đến rồi.”



Cô đi đến trước mặt anh, hơi ngửa đầu, lộ ra một nụ cười nhạt.



Trải qua ba ngày này, Tô Thi Thi nhìn qua tựa hồ so với trước đây càng thêm trầm ổn một chút.



“Uhm. Tôi tới đón em về nhà.” Bùi Dịch vươn tay, kéo cô lên xe.



Tô Thi Thi đi đến chào từ biệt Phương Ngọc Hoa. Lúc cửa kính xe vừa đóng lại, cô yên lặng nhắm chặt mắt.



Trong lòng có chút cẳm giác không rõ, giống như vĩnh viễn ở lại nơi đây.



“Khoan dung, lạnh nhạt.” Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng thì thầm.



Đây là lời hứa của cô đối với bà ngoại mình.



Chỉ hy vọng người của Đoàn gia không tiếp tục kiếm chuyện với cô.



“Suy nghĩ cái gì? Uống nước đi.” Bùi Dịch đưa cho Tô Thi Thi một chai nước.



Tô Thi Thi tiếp nhận, ánh mắt không lưu tâm đảo qua, nhíu mày hỏi: “Chai nước này sao tôi nhìn nó có phần đục đục?”



“Em vì mắt khóc lâu, tầm mắt nhìn không rõ ràng thôi”:,



Bùi Dịch mặt không đổi sắc nói, sau đó giúp cô vặn mở cái nắp, đem chai nước đưa tới trên môi cô.



Tô Thi Thi có chút không hiểu, nhưng vẫn lại là uống vào miệng.



Nhưng mà uống xong mới vài phút, cô chậm rãi cảm thấy được tầm mắt mơ hồ, đầu càng ngày càng nặng.



Sao lại như vậy?



Tô Thi Thi trong lòng cả kinh, chỉ cảm thấy toàn thân càng ngày càng không còn sức lực.



Trước khi ngất đi, cô còn trừng mắt nhìn Bùi Dịch liếc một cái, lòng muốn giết người đều có rồi.



Anh vậy mà bỏ thuốc cô!