Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 122 : Tôi chính là đang ghen tị

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


Edit: banhocminh99



Beta: @twinsyl



“ A! “



Tô Thi Thi thét một tiếng chói tai, bị ác mộng làm cho kinh sợ tỉnh lại. Cô ngồi trên giường, mờ mịt nhìn ra bốn phía, trong phút chốc hoảng hốt.



Phòng ngủ quen thuộc, vật dụng quen thuộc, đây là - - phòng ngủ ở biệt thự Đoàn gia?



Cô vỗ vỗ đầu, vẫn còn chút choáng váng, chỉ nhớ rõ ràng là Bùi Dịch đến đón cô, cô uống chai nước anh đưa, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.



“Đáng chết, anh ta vậy mà hạ thuốc mình, tới cùng là muốn làm trò quỷ quái gì đây?”



Tô Thi Thi tức giận xốc chăn lên đi xuống giường, cô muốn đi tìm Bùi Dịch hỏi cho rõ ràng.



Bùi tiên sinh bây giờ có thể bỏ thuốc mê người ta?



Cô vừa mở cửa, Tiểu Ưu lập tức đón chào: “Tô tiểu thư, cô thức rồi sao?”



“Bùi tiên sinh đâu?



Tô Thi Thi âm thầm nhìn lướt qua Tiểu Ưu, phát hiện ra thần sắc cô có chút không tốt, nhíu mày hỏi: “Bùi tiên sinh đang ở đâu?”



“Tiên sinh...”



Tiểu Ưu muốn nói lại không dám nói, cuối cùng không kìm lòng được, cắn răng nói: “Tiên sinh bị lão gia đánh, bây giờ đang bôi thuốc ở dưới lầu.”



“Cái gì? “



Tô Thi Thi trừng lớn mắt, cho rằng chính mình nghe nhầm: “Cô nói anh ấy bị đánh?”



“ Vâng ạ.” Tiểu Ưu nói xong mi mắt liền đỏ, “Cũng không biết nguyên nhân là gì. Trưa hôm nay, tiên sinh ôm Tô tiểu thư trở về, còn chưa kịp ngồi xuống nghĩ ngơi, đã bị Đoàn quản gia gọi vào nhà chính, khi trở về trên người đã đầy vết roi.”



“Đáng chết! Chẳng trách anh ta bỏ thuốc mê cho mình! “ Tô Thi Thi tức giận đến run cầm cập.



Chắc chắn sáng nay Bùi Dịch đã biết Đoàn Kế Hùng muốn đánh anh, cho nên mới bỏ thuốc cô, nghĩ không muốn để cho cô nhìn thấy.



Mũi Tô Thi Thi cay cay như lên men, trong mắt dày đặc hơi nước, trong lòng tựa như có một cái gì đó đổ vỡ.



Đau lòng sinh ra tức giận, tên ngốc nghếch này!



“Thuốc bôi lần trước tôi dùng còn không? Mau đi tìm lại đây.” Tô Thi Thi vừa nói vừa chạy xuống cầu thang.



Nhưng cô còn chưa xuống tới nơi đã nghe thấy trong phòng khách truyền đến một âm thanh mềm mại đáng yêu.



“Như vậy có đau không? Có muốn nhẹ hơn không? “



Tô Thi Thi dừng bước, sắc mặt trầm xuống.
Bùi Dịch cau mày muốn đứng lên.



Hai tay Tô Thi Thi ấn một cái, ra lệnh: “Không được nhúc nhích.”



Bùi Dịch một lần nữa nằm úp sấp trở lại, như là nghĩ tới điều gì, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Cô gái ngốc, có phải tưởng tôi vì em mà bị đánh không?”



Động tác bôi thuốc của Tô Thi Thi ngừng lại một lát: “Chẳng thế thì còn là gì?”



“Chẳng qua nhà họ Đoàn biết Cao ốc Đoàn thị phá nổ tung có liên quan đến tôi thôi.” Bùi Dịch nhàn nhạt nói.



“Anh... Cho anh đau chết! “



Tô Thi Thi tức giận đánh một cái lên vết thương của anh. Uổng công cô cảm động như vậy, thì ra là tự mình đa tình.



Cô lành lạnh nói: “Vậy chắc hẳn anh bị mắng xối xả nhỉ? Chẳng trách không muốn cho tôi biết, chắc chắn là sợ mất mặt?”



Lần này đến lượt Bùi Dịch đen mặt, mím môi không nói gì thêm.



Nếu không muốn cho mẹ anh có một chút tiếng nói trước mặt ông ta, anh có thể để Đoàn Kế Hùng đánh anh? Nằm mơ.



“Sao anh lại muốn để họ biết Cao ốc Đoàn thị là anh hủy?” Tô Thi Thi buồn bực hỏi.



Dựa vào mưa kế của Bùi Dịch, có thể dễ dàng để Đoàn gia điều tra ra sao?



Bùi Dịch âm trầm nói: “Để họ biết tôi làm ra chuyện này, họ chỉ thêm tức giận.”



Tô Thi Thi nghĩ lại, gật mạnh đầu: “Không sai! “



“Đáng chết, tại sao lại không để tôi đi xem? Lúc ấy lão già kia nhất định tức giận đến nổi giận lôi đình đi? Cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ! Hơn nữa, có phải bọn họ muốn gả Đoàn Ngọc Tường cho anh không?”



Tô Thi Thi nghĩ đến vừa rồi bộ dáng nhẫn nhịn cùng tích cực của Đoàn Ngọc Tường, chẳng lẽ lại không nhìn ra?



Chỉ sợ cha con họ Đoàn bây giờ là muốn thay Bùi Dịch cưới con dâu đi.



Bùi Dịch nhàn nhạt nói: “Cho nên em phải cẩn thận, tôi đúng là cực kỳ dễ bị cướp đoạt.”



“Đi chết đi! Tôi cũng có đầy người theo đuổi tốt hơn anh đấy?” Tô Thi Thi nhíu mày nói.



Ý cười trong mắt Bùi Dịch ngừng lại, bò lên từ ghế sofa, mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn Tô Thi Thi: “Em nói lại lần nữa?”



Tô Thi Thi nhảy xuống sofa bỏ chạy.



Xong đời rồi, nói lỡ miệng.



Nếu để Bùi Dịch biết người theo đuổi cô là ai....



Tô Thi Thi vừa chạy vừa run run, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp.