Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 123 : Nước miếng Tiêu Viêm

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


Edit: ThuyenLeK3



Beta: @twinsyl



Trong lúc này, trong đại sảnh của biệt thự chỉ còn lại có giọng nói ngầm bị thương của Bùi Dịch.



“Tô Thi Thi, em lặp lại lần nữa!” Bùi Dịch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Thi Thi, nghiến răng nghiến lợi nói.



Tô Thi Thi sợ tới mức toàn thân lông tơ đều đã dựng thẳng lên, trong lòng có chút chột dạ, trợn mắt nhìn anh, vừa nói vừa lui về sau: “Tại sao tôi phải nói lại cho anh?”



“Tại sao?” Bùi Dịch hai mắt nhíu lại, xem biểu hiện của cô, sợ là thật có chuyện này rồi.



Trong lòng anh tràn ngập tức giận, nâng bước đuổi theo: “Lá gan của em càng ngày càng lớn rồi!”



“Anh, anh đừng tới đây!” Tô Thi Thi không biết chính mình chột dạ cái gì, chỉ là nhìn rthấy Bùi Dịch như vậy, để cho cô theo bản năng nghĩ muốn chạy trốn.



“Tôi hiện tại độc thân, có người theo đuổi có cái gì mà gọi là kì lạ?” Tô Thi Thi chạy đến cửa thang lầu, quay đầu trừng mắt nhìn Bùi Dịch.



“Độc thân?” Bùi Dịch mặt chải quét một phen liền đen, “Xem ra là tôi không đủ cố gắng, cho em có loại ảo giác này.”



“Anh... anh bình tĩnh. Bùi tiên sinh, anh vạn lần đừng kích thích, sau lưng anh còn đang bị thương...” Tô Thi Thi cảm nhận được Bùi Dịch giống như thực sự có chút tức giận, sợ tới mức vội vàng hướng trên thang lầu chạy.



“Em chạy thử xem?” Bùi Dịch một tiếng gầm nhẹ, để trần nửa người trên, mặt trầm xuống đuổi theo.



Tiếng bước chân trầm ổn giống như một cái sấm rền gõ vang trong ngực Tô Thi Thi.



Giờ khắc này, lòng của cô không biết sao vậy, tim đang đạp mạnh điên cuồng



“Gâu gâu!”



Ngay tại thời điểm Bùi Dịch bắt lấy tay Tô Thi Thi, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng chó sủa.



Nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy hai cái bóng một đen một vàng rất nhanh xông tới, thẳng tắp chạy theo hướng cầu thang chỗ Tô Thi Thi đang đứng bên này.



“Đại cẩu tử!”



Tô Thi Thi liền như nhìn thấy cứu tinh, khom lưng luồn lách thoát khỏi cánh tay Bùi Dịch, hướng trong phòng khách chạy tới.
Bà nói xong dừng một chút, sắc mặt có chút ngưng trọng, mạnh miệng nói: “Tôi đã đề nghị cùng Tô tiểu thư là không xung đột, bằng không liền là trực tiếp đem Tiểu Dịch ra bên ngoài làm chuyện gì thì không ai biết được.”



Đoàn Kế Hùng sắc mặt trầm xuống. Nhậm Tiếu Vi nói có đạo lý. Đúng là tùy ý để cho tiểu nghiệp chủng kia ở lại trong trang viên, ông thật sự quá khinh suất.



Nhất là hiện tại cao ốc của Đoàn thị bởi vì bị đánh cho nổ tung, ông ta đã trở thành trờ cười trong giới kinh doanh, cục tức này ông ta nuốc không trôi.



“Sau này chuyện này liền để cho bà ra mặt, tôi tin tưởng bà có thể giải quyết tốt.” Đoàn Kế Hùng nghĩ nghĩ nói.



Nhậm Tiếu Vi sắc mặt khẽ tối sầm lại, nhưng không có phản bác.



Lại ngồi một hồi, bà đi qua đỡ Đoàn Kế Hùng, ôn nhu nói: “Ông vừa mới từ bệnh viện trở về, đừng kích động tổn hại sức khỏe. Hôm nay là theo ngày nói chuyện video với Đồng Đồng, tôi đã bảo cho người ta chuẩn bị tốt rồi.”



Đoàn Kế Hùng vừa nghe đến con trai nhỏ của mình, sắc mặt lập tức mềm mại trở lại.



Nhậm Tiếu Vi nhìn người chồng lớn hơn mình hai mươi mấy tuổi, thân thể già nua, trong mắt chán ghét chớp lóe rồi biến mất.



Nhịn nhiều nămnhư vậy, rốt cục sắp kết thúc!



Cho dù là không muốn. Sống chung đến bây giờ, rốt cục cũng sắp kết thúc.



Tô Thi Thi còn chưa khôi phục lại tinh thần sau khi bà ngoại cô quá đời, nhưng là chỉ nghỉ ngơi một ngày, sau đó, vẫn trở về công ty đi làm.



Công trình gian khách chính thức khởi công, cô làm chủ Thiết Kế, vùi đầu vào, khẩn trương bận rộn trong đó.



Vào thời điểm giữa trưa, đột nhiên có người tới nói cho cô: “Thi Thi, có một vị xưng là Hà tiên sinh đến tìm cô, đang đợi ở trước đại sảnh”



“Hà tiên sinh?” Đang định đứng lên nghỉ ngơi một chút Tô Thi Thi nhướng mày.



“Đúng rồi, anh ta nói là bạn trai trước của cô...” Người đồng nghiệp thật cẩn thận nhìn cô.



“Bạn trai trước?” Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống.



Cô chỉ có một lần yêu đương, lại là họ Hà, không phải là Hà Chí Tường thì còn ai?



Hôm qua bị mưa dột. Hôm nay thợ tới sửa. Đang bị khủng bố lỗ tai. Trời bực mình quá