Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 126 : Kẻ điên lại phát bệnh

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


“Tôi là có ý tứ gì?”



Bùi Dịch đứng lên, giống một con báo săn tao nhã, chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặtTô Thi Thi, vươn tay nắm lấy cằm của cô, nhìn chằm chằm mi cô mắt hỏi:



“Ở công ty em hiện tại đều biết tôi là bạn trai em. Vậy mà em hôm nay lại dám cùng người đàn ông khác công khai đi ra bên ngoài công ty hẹn hò, em đem tôi đặt ở chỗ nào?”



“Anh...”



Tô Thi Thi tức giận đến mi mắt thoáng cái liền đỏ, giọng nói cũng lạnh xuống: “Công khai? Bùi tiên sinh, anh có biết dụng thành ngữ hay không? Tôi rõ ràng là quang minh chính đại. Tôi cũng không có lén lút gặp mặt hắn, ngược lại là dưới ánh mặt trời để cho mọi người thấy. Tôi đâu nào làm chuyện gì sai trái?”



Cô nói xong liền hất tay Bùi Dịch, phòng bị tính lui về sau một bước, nhìn chằm chằm vào mắt anh nói:



“Hắn tới tìm tôi có chuyện, tôi sợ hắn ở phía dưới nói lung tung, cho nên mới xuống gặp hắn. Trước sau nói không tới 3 phút, tôi liền về công ty rồi.”



“Dựa theo năng lực của anh, hẳn là cũng sớm đã điều tra rõ ràng. Phỏng chừng còn có cả video theo dõi đều đã xem qua rồi? Anh vừa rồi đối với tôi chỉ trích có phải hay không quá không công bằng rồi hả? Cho dù nói chúng ta hiện tại là quan hệ người yêu của nhau, anh cũng không thể tùy tiện hoài nghi tôi như vậy!”



“Cho dù nói chúng ta hiện tại là quan hệ người yêu của nhau?” Bùi Dịch mặt triệt để trầm tiếp xuống, “Tô Thi Thi, ở trong mắt em không hề có sự tồn tại của tôi phải không?”



“Anh... Anh đây là cố tình gây sự!”



Tô Thi Thi tức giận đến không nghĩ muốn nói chuyện với anh nữa. Thật không biết người đàn ông này đột nhiên xảy ra chuyện gì, vậy mà vì loại chuyện này tức giận!



Bùi Dịch vẻ mặt sửng sốt, anh đây là xảy ra chuyện gì?



Bất quá liền là nhìn thấy cô và chồng cũ gặp mặt, hơn nữa có chút tiếp xúc tay chân, anh liền tức giận đến giống như mất đi lý trí vậy, còn nói ra những lời không chút phong độ này.



Đúng là suy nghĩ đến lần trước tại Hà gia, Hà Chí Tường uy hiếp anh, khi anh nhìn những ảnh chụp của hắn cùng Tô Thi Thi thân mật, trong lòng anh liền giống như bị ma ám vậy.



Tô Thi Thi đã hất tay anh ra, thở phì phì ngồi trên ghế sofa, đầy vẻ hờn dỗi.



Bùi Dịch hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh ghế sofa ngồi xuống, tận lực đè nén cảm xúc xuống nói: “Sau này không được tiếp tục gặp hắn.”



“Dựa vào cái gì?”



Tô Thi Thi ngồi thẳng đứng lên, quay đầu thở phì phì trừng mắt nhìn anh.



“Cô bé, em có tư cách hỏi cái này sao?”



Bùi Dịch bị kích thích sắc mặt cũng mạnh trầm tiếp xuống, miệng không đắn đo nói: “Em đừng quên, em bất quá là tôi nuôi nhốt, không tư cách phản kháng!”



“Ahh...” Tô Thi Thi hốc mắt đỏ bừng, trong lòng có từng cỗ chua xót dâng lên, “Rốt cục anh cũng nói thật lòng rồi đúng không? Trước lại luôn biểu hiện tình cảm thắm thiết như vậy, kỳ thật chẳng qua là coi tôi như một con rối! Bùi Dịch, tôi xem như thấy rõ anh rồi!”Tô Thi Thi gào lên liền hướng ra bên ngoài biệt thự chạy đi. Cô mới không cần cùng cái người đàn ông bá đạo ích kỷ này ở cùng một chỗ!
Tô Thi Thi nằm úp sấp ở trên giường bất tri bất giác ngủ thiếp đi.



Cô là bị một trận tiếng chó sủa làm kinh động mà tỉnh lại.



Sau vườn, không biết vì chuyện gì Đại cẩu tử liều mạng kêu, thanh âm kia nghe ra có chút cô đơn.



“Thật đúng là ồn ào.”



Tô Thi Thi trong lòng không chút cảm xúc, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Bùi Dịch đi xuống đó tìm điện thoại rồi.



“Chết tiệc!” Tô Thi Thi xoa xoa mi mắt, nước mắt lại muốn trào ra.



“Mày thật sự là quá vô dụng rồi Thi Thi, có cái gì mà phải khổ sở chứ.”



Tô Thi Thi cuộn mình dưới chăn mền mà phiền muộn, một cái vẻ như muốn thôi miên chính mình. Cô ngày mai còn phải đi làm, phải khẩn trương đi ngủ.



Đúng là bên ngoài tiếng kêu của Đại cẩu tử càng ngày càng vang, gào khóc, tiếng kêu liên tiếp, giống như là gọi người tới cứu mình vậy.



Tô Thi Thi nhíu mày chuyển người lại, quấn mình trong chăn tiếp tục ngủ.



Nhưng mà cửa sổ phòng ngủ lại đối diện hậu viện, tiếng kêu của đại cẩu tử giống như là vang ở bên tai cô vậy.



Mà còn kêu càng lớn, hận không thể đem nguyên cái trang viên này gọi cho mọi người quát lên.



“Muốn làm cái gì?”



Tô Thi Thi từ trên giường bò dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, mi mắt chải quét một phen mở thật lớn.



Đây là...



Huấn luyện chó?



Hơn nửa đêm huấn huấn luyện chó, anh điên rồi sao?



Tô Thi Thi muốn hôn mê. Cô quả thực hoài nghi cô vừa rồi có phải hay không đem Bùi Dịch chọc giận đến điên mất rồi.



Anh vậy mà hơn nửa đêm ở bên kia huấn luyện chó, khó trách đại cẩu tử kêu như là vợ mình bị người cướp đi vậy!



Sáng sớm đã buồn rồi. Hai người cãi nhau rồi, tui hận anh Dịch