Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 127 : Nửa đêm cưỡi ngựa đi dạo

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


Trong sân sau rộng lớn, bụi cây hoa hồng đang. Chẳng biết lúc nào, giữa sân lập một chuỗi dài các vòng lửa, lúc này đang cháy sáng hừng hực lửa mạnh.



Đại cẩu tử ở một bên kêu vừa cố sức lùi lại tránh xa mấy cái vòng lửa. Từ trên lầu nhìn xuống đi, giống như là những bụi hoa hồng đang cháy rực lên.



Mà Bùi Dịch liền đứng ở một bên, cầm trong tay roi da, chỉ cần đại cẩu tử dừng lại, anh liền vung roi quất vào người nó.



“Bốp” một phen rơi trên mặt đất, hung hăng, đại cẩu tử sợ tới mức oẳng một tiếng.



Ở chỗ không xa, Tiểu Vịnh nằm sấp trên mặt đất, chán nản phe phẩy cái đuôi, như là đang nhìn diễn trò.



Mỗi khi đại cẩu tử dừng lại chết sống không chịu nhảy qua, Tiểu Vịnh liền chạy tới vung móng vuốt chụp đến trên lưng đại cẩu tử.



Nếu như đại cẩu tử vẫn không chịu đi, Tiểu Vịnh há mồm liền cắn.



Tuyệt đối là người đàn bà đanh đá!



Tô Thi Thi thấy khóe miệng co rút.



Một người điên cùng hai con chó điên!



Cô thật sự là bó tay rồi,những chuyện bực mình vừa rồi tựa hồ cũng tiêu tán không ít.



“Ư Ư ư...”



Đại cẩu tử nghĩ muốn lười biếng, bị Tiểu Vịnh cắn một ngụm. Trong nháy mắt, hai cái chó liền nháo ở một chỗ, tiếng chó sủa trong đêm khuya nghe qua vang vọng hơn rất nhiều



Tô Thi Thi nhìn đến biệt thự bên cạnh của Đoàn Chấn Ba đã sáng lên đèn, mơ hồ tức giận có âm thanh mắng chửi truyền đến.



Tô Thi Thi nhíu mày, lặng không tiếng động đi đến trong toilet, chỉ chốc lát sau, bưng một cái chậu rửa mặt ra ngoài.



“Đứng xa như vậy?”



Tô Thi Thi đi đến bên cửa sổ, ước chừng vị trí của Bùi Dịch đang đứng, mày nhíu lại, lập tức cắn răng một cái, bưng chậu rửa mặtlên, dùng hết sức lực hướng ra ngoài hắt.



Chỉ nghe “ào” một tiếng, một chậu nước đổ xuống



Phía dưới lập tức vang lên tiếng kêu hoảng sợ của hai con chó.



“Vậy mà không tạt đến.”



Tô Thi Thi nhìn đến Bùi Dịch động cũng không động, nhịn không được cắn răng.



Cái người đàn ông âm hiểm này phỏng chừng đã sớm nghĩ tới. Khó trách đứng xa như vậy.



Tô Thi Thi căm giận đóng cửa sổ, đem chậu rửa mặt trả lại toilet, lại đến trên giường, trùm chăn liền ngủ.



Cửa sổ trên cao, gian phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Nơi này cách âm hiệu quả không tốt lắm.
“Bà thì biết cái đếch gì!” Đoàn Chấn Ba tức giận nói, “Vốn dĩ cha đồng ý để cho Tường Tường đến Đoàn thị làm việc, nhưng mà hiện tại lại kiên quyết để cho nó ở lại Xây dựng Tiệp Khắc, tôi cuối cùng cảm thấy được bên trong này còn có ẩn tình.”



“Điểm ấy tôi cũng nghĩ không thông, hiện tại Đoàn thịxảy ra nhiều như vậy, Tường Tường năng lực tốt như vậy để cho nó đến công ty hỗ trợ, chỉ có lợi không hại. Cha sao lại không đồng ý?”



“Ai biết lão già kia suy nghĩ cái gì. Thôi, không nói những thứ này nữa, mau đi ngủ.” Đoàn Chấn Ba nói xong không kiên nhẫn xoay người hướng trong phòng ngủ đi đến.



Phương Thanh Hoa âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hiện tại chồng bà ta bất đồng ý kiến càng lúc càng lớn, lão già kia đối với bà ta cũng bất đồng ý kiến rất lớn.



“Xem ra tôi nhất định phải nắm chặt cơ hội, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.”



Phương Thanh Hoa nắm bắt quả đấm, điều chỉnh tốt tâm tình, mới đi đến trong phòng ngủ.



Mà bên kia, Tô Thi Thi cưỡi ngựa chạy trốn lại không để ý xung quanh, bất tri bất giác bỏ chạy đi ra ngoài rất xa. Đợi cho lúc ngừng lại, cô nhìn chung quanh một chút, mày chậm rãi nhíu lại.



Đã không biết chạy tới nơi nào, phía trước mơ hồ có một con phố buôn bán, nhìn qua xa hoa truỵ lạc, không giống như là những nơi bình thường.



Đột nhiên, Tô Thi Thi ánh mắt liền ngưng lại, theo bản năng quay đầu nhìn về đường bên kia.



Chỉ là lúc cô dùng lực quay đàu nhìn sang bên kia, bên kia quả thật cái gì đều không có.



“Kỳ quái, mình vừa rồi rõ ràng nhìn đến giống như là có người.”



Tô Thi Thi âm thầm hít vào một hơi, động Tiểu Hắc lặng không tiếng động đi về phía trước.



Đi tới một thoáng chốc, cô đột nhiên quay đầumột cái. Bây giờ, rốt cục bị cô bắt được rồi.



Mặt sau thật sự có người!



“Đi theo mình sao?”



Tô Thi Thi nhíu hạ mi, nhưng là rất nhanh liền phủ định cái phán đoán này.



Nếu là theo của cô, phỏng chừng lúc này cũng sớm đã bắt cô đi trở về. Bùi Dịch hẳn không để cho cô cưỡi ngựa trên đường đi dạo lung tung.



Đúng lúc này, phía trước truyền đến một trận tiềng ồn ào.



“Đoàn Ngọc Lộ, cô là nữ tiện nhân, cô cũng dám lấy trộm nhiều tiền bạcnhư vậy!”



Đoàn Ngọc Lộ?



Hà Chí Tường?



Tô Thi Thi hướng phía trước vừa thấy, rõ ràng nhìn đến phía trước cách đó không xa có một nam một nữ xoay vặn đánh nhau cùng một chỗ. Đúng là vợ chồng Hà Chí Tường.



Ánh mắt cô hơi hơi thoáng nhìn về phía sau, trong lòng hiểu rõ. Vừa rồi những người đó, hẳn là tới nhìn chằm chằm Đoàn Ngọc Lộ chính là vệ sĩ của Đoàn gia.