Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 146 : Muốn cùng chết chung

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


“Tôi muốn gặp Tô Thi Thi!” Bên trong chiếc xe tải màu trắng, Hà Chí Tường lấy dao để lên cổ chính mình, hai mắt màu đỏ tươi, nhìn qua tinh thần có chút không bình thường.



Bất thình lình xảy ra biến cố, để cho bên trong xe tất cả mọi người sợ tới mức khẽ run rẩy.



Đoàn Hòa Dự ngồi ở phía trước đứng lên, quay đầu nhíu mày nhìn hắn: “Hà tiên sinh, cậu muốn làm cái gì?”



“Tôi nói, tôi muốn đi gặp Tô Thi Thi!” Hà Chí Tường ngón tay nắm chặt con dao, khi nói chuyện nuốt nuốt nước miếng, thân thể tại khống chế không nổi phát run.



Đoàn Hòa Dự nhướng mày: “Cậu có gặp được cô ấy cũng vô dụng, hiện tại không ai có thể giúp được các người.”



“Chúng tôi không muốn chết.” Phú Tuyết Trân bên cạnh một tay giữ lại băng gạc dán trên mặt, nghiêng ngả lảo đảo di đến bên cạnh con trai mình, cảnh giác nhìn Đoàn Hòa Dự.



Bọn học lúc trước còn đang lấy Đoàn Ngọc Lộ ra trút giận, nhưng lúc quay đầu vừa thấy đến biển báo giao thông bên ngoài, lập tức liền dọa sợ rồi.



Hướng này chính là đi đến vùng núi phía Tây Bắc, những người này là thật muốn đem bọn họ đưa vào chỗ chết mà!



Sao lại có thể tiếp tục bình tĩnh được nữa?



Hà Chí Tường nhìn thấy chỗ ngồi ở góc sáng sủa kia không biết người nào bỏ một con dao, lập tức liền điên rồi.



“Các người đừng nên không biết tốt xấu!” Đoàn Hòa Dự vừa nói vừa liếc mắt góc xó đằng kia Đoàn Ngọc Lộchính là đang lui thân thể lạnh run lên, sau đó, ông ta lại đem ánh mắt rơi vào trên người mẹ con Hà Chí Tường.



“Tôi nói thiệt cho các người biết, lão gia ra mệnh lệnh cho tôi là đưa các người đến khu vựcchiến loạn ở Trung Đông. Các người đến chỗ bên kia từ đầu liền không có cơ hội sống sót!”



Ông ta nói xong vỗ vỗ đứa cháu trai yêu quý đang nằm ở bên cạnhcủa mình, trong mắt hiện lên quét xuống bất đắc dĩ: “Tôi hảo tâm tha các người một con đường sống, các người nếu là còn dám nháo loạn, đó chính là tự tìm đường chết!”



“Chúng tôi không cần chết?” Hà Chí Tường vừa nghe, mi mắt nhất thời phát sáng lên.



“Thằng con ngu ngốc này, đến vùng núi kia, chẳng lẽ sẽ tốt hơn so với việc bị giết sao?” Phú Tuyết Trân trắng mặt bệch không còn chút máu.



Hà Chí Tường nghe mẹ mình vừa nói,như vậy cũng phản ứng lại, chỉ vào Đoàn Hòa Dự nói: “Tôi muốn gặp Tô Thi Thi! Lập tức quay đầu đi tìm cô ấy, tôi cùng cô ấy dù sao cũng từng là vợ chồng, cô ấy hẳn không thấy chết mà không cứu được!”



Đoàn Hòa Dự quả thực muốn cười, ông ta quả thực đang rất hối hận để cho cháu trai của mình cùng đám người ngu xuẩn này hợp tác, nếu không cũng sẽ không giống như hiện tại thất bại thảm hại.



Ông ta lắc đầu nói: “Cậu cho là Tô tiểu thư sẽ đồng ý gặp các người sao?”



“Ông nói không tính, tôi muốn đi gặp cô ấy!” Hà Chí Tường hô lớn.Hiện tại Tô Thi Thi chính là hy vọng duy nhất của bọn họ rồi.



Đoàn Hòa Dự cắn răng một cái, hung tợn nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi sẽ đển cho các người triệt để hết hy vọng!”




“Xảy ra chuyện gì? Cái tiểu tiện nhân kia không chịu nhân điện thoại của con sao?” Phú Tuyết Trân sốt ruột đi đến gần hỏi han.



Hà Chí Tường quay đầu nhìn mẹ mình, lại nhìn cô vợ ở một bên khác đang lui thân thể vào một gốcgiống một con nữ quỷ, lại nhìn người đàn ông tàn tật bị a- xít sun-phu-rit tạt lên người đang nằm ở đằng kia. Một cỗ sợ hãi theo đáy lòng lan tràn, cuốn sạch khí lực toàn thân của hắn.



“A...” Hắn lạnh run, ôm lấy đầu hét lớn.



Tô Thi Thi tắt điện thoại.



Toàn bộ đều đã xong rồi! Hắn đời này đều đã xong rồi!



Hiện tại một đám người trên xe này, trừ bỏ hắn là bình thường, những người khác từ đầu liền không có khả năng lao động.



Bọn họ làm sao có thể sinh tồn ở nơi thâm sơn cùng cốc kia?



Hà Chí Tường nhớ tới trước đây trong nhà cũng từng chịu khổ qua, chỉ cần nghĩ tới những ngày tháng không có tièn trước đây, hắn liền mất hết can đảm.



“A!” Lệ từ trong hốc mắt chảy xuống, Hà Chí Tường điên cuồng mà phát tiết.



Hắn thật sự hối hận rồi.



Đáng ra từ đầu đừng nên làm ra những chuyện như vậy, đến bây giờ bọn họ đến tư cách hối hận đều không có! △△,



“Còn chưa chịu buông ra sao?” Bên trong chiếc Lincoln màu bạc, Bùi Dịch ngón tay nhẹ vỗ về khuôn mặt Tô Thi Thi, trong thanh âm nghe không ra cảm xúc.



Tô Thi Thi giật mình, vội vàng đẩy anh ra ngồi thẳng thân thể, nói sang chuyện khác: “Tôi ngày hôm qua nghe Tần Phong nói bây giờ giống như có người ở phía sau âm thầm hỗ trợ?”



Nào biết, cái đề tài này càng thêm nguy hiểm.



Bùi Dịch yên lặng nhìn cô nói: ”Không sai, là Hỗ gia.”



Anh nói xong khơi mào cằm của Tô Thi Thi, chậm rãi hỏi: “Tô tiểu thư, em nói thử xem tại sao Hỗ gia lại muốn giúp chúng ta?”



Tô Thi Thi muốn khóc, cô cũng không thể đem lời mới nói ra nuốt trở về!



Phía sau cái kẻ điên họ Hổ kia vẫn còn đi theo sao? Cô thật sự muốn kéo hắn chết chung rồi!



Về gần tới nhà và mưa tâm trạng thật....