Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 147 : 囧

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


“Ha ha... Bùi tiên sinh, anh hôm nay rất đẹp trai nha.” Tô Thi Thi cười nịnh nọt, mi mắt híp thành một đường thẳng.



Nhìn dáng vẻ cún con kia của cô, làm cho người nào đó đầu đầy vạch đen.



Bùi Dịch liếc cô một cái, quay đầu nhìn về bãi cỏ ở phía xa trước mặt: “Nếu em không nghĩ muốn không còn khí lực để xuống xe, cũng đừng dùng loại này ánh mắt nhìn tôi.”



Anh nói xong tăng thêm vài phần ngữ khí: “Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo em!”



Dáng vẻ ngốc nghếch này của cô, làm cho anh nhịn không được nhớ tới cảnh hai người điên cuồng ở trong cái chuồng ngựa kia!



Tô Thi Thi vội vàng che miệng, ngồi thẳng thân thể nghiêm trang nhìn về phía trước, lập tức nhớ tới một chuyện quan trọng hơn, lại quay đầu tức giận nhìn anh.



“Anh vừa rồi sao lại đem điện thoại của tôi ném đi? Cách liên hệ với khách hàng tất cả đều lưu ở bên trong!”



Bùi Dịch quay đầu âm trầm nhìn cô: “Tô Thi Thi, em là heo sao? Thông tin liên hệ khách hàng gì đó chẳng lẽ em không lưu lại?”



“Tôi...” Tô Thi Thi chán nản, buồn bực nói, “Tôi muốn về công ty làm việc!”



“Em quả thật nên về đi làm, thời gian này trốn việc nhiều lắm rồi.” Bùi Dịch nhàn nhạt nói.



Thân là ông chủ của Xây dựng Tiệp Khắc, anh đương nhiên không muốn nhìn thấy nhân viên của mình cứ ba ngày hai bữa trốn việc.



“Anh...” Tô Thi Thi tức giận đến nói không ra lời, cô trốn việc tới cùng là bị người nào hại chứ?



Xe rất nhanh chạy trở về Xây dựng Tiệp Khắc, lúc Tô Thi Thi xuống xe so với tâm trạng khi cô lên xe thoải mái hơn rất nhiều.



Cô hận mẹ con Hà Chí Tường, hận Đoàn Ngọc Lộ, nhưng mà cô không có cách nào giống như bọn họ, nhẫn tâm. Xác định bọn họ còn sống, trong lòng cô không hiểu sao nữa nhẹ nhàng thở ra.



Toàn bộ đã chấm dứt rồi, Tô Thi Thi rất nhanh liền vùi đầu khẩn trương lao vào công việc.



Công trình nhà khách kia đã chính thức khởi công, làm Thiết Kế Sư chính cho dự án này, Tô Thi Thi bận đến nổi hận không thể phân thân làm hai, một ngày có 48 giờ để hoàn thành công việc.



Mãi đến khi hết giờ làm, Tô Thi Thi nhận được điện thoại của Bùi Dịch.



“Đang muốn nói với anh, tôi hôm nay muốn tăng ca, anh không cần đến đón tôi.” Tô Thi Thi không đợi Bùi Dịch nói chuyện đã tranh lời.



Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một phen, truyền đến giọng nói của người đàn ông vô cùng lãnh đạm: “Cho em 3 phút lập tức xuống lầu, nếu không hậu quả tự chịu.”



“Tút tút...”



Tô Thi Thi kinh ngạc xem di động, mi mắt trừng to đến muốn rớt ra ngoài, nói thầm: “Lại lên cơn sao!”
Tô Thi Thi vì muốn giảm bớt xấu hổ liền uống một hớp nước, lập tức thiếu chút nữa phun ra ngoài.



Vịt quay? Bùi tiên sinh, người xác định không phải là đang đùa giỡn tôi chứ?



Tô Thi Thi chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, đã không dám nhìn tới ánh mắt của người phục vụ.



Chết tiệt, cùng Bùi tiên sinh ăn cơm, có cô gái nào lại đi gọi vịt quay để ăn!



Còn có, nhà nhà hàng này có bán vịt quay sao?



“Em yên tâm. Co dù không có, bọn họ cũng sẽ lập tức đem một phần đến đây. Nhất định sẽ không làm cho em thất vọng.” Bùi Dịch liền giống như con giun trong bụng Tô Thi Thi, cực kỳ thân thiết nói.



“Anh đủ rồi nha!” Tô Thi Thi hạ giọng, trừng mắt nhìn anh.



Anh quả nhiên là cố ý!



Người phục vụ rất nhanh liền bưng đồ ăn lên đây, vịt quay dụng giấy thiếc bọc lại, nhìn qua so với nắm đấm dủa người đàn ông trưởng thành hơi lớn hơn một chút.



Người phục vụ đem giấy thiếc giấy dỡ xuống, sắp xếp ổn thỏa liền lui trở về.



Tô Thi Thi chính là đang xoắn xuýt muốn làm sao đối phó với con vịt này, liền có một bàn tay thon dàivươn đếntrước mặt cô.



Bùi Dịch đem đĩa vịt quay kia lấy đến trước mặt mình, cầm lấy dao nĩa chậm rãi cắt ra từng miếng giúp cô.



Tô Thi Thi hốc mắt nóng lên, sững sờ nhìn anh



Cô trước kia cho rằng bàn tay của người đàn ông lúc kẹp điếu thuốc, có một sức hấp dẫn vô cùng độc đáo. Nhưng lúc này cô phát hiện, đáng vẻ lúc người đàn ông cầm dao nĩa cắt thức ăn, càng thêm mang theo ma lực hơn rất nhiều.



Tô Thi Thi đột nhiên cảm thấy được ngứa tay.



“Đinh...”



An tĩnh trong phòng VIP, đột nhiên vang lên âm thanh trong trẻo của tiếng dao nĩa va chạm tới cái đĩa.



Tay Bùi Dịch vừa trợt, cắt trúng lên đĩa.



“Ách...” Tô Thi Thi nhìn bàn tay của chính mình đang mò mẫn trên mu bàn tay của Bùi Dịch, u mê.



Trời ạ, cô đang làm cái gì?