Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 155 : Kẻ điên lại gọi đến

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


“Tô tiểu thư, chúc mừng cô! Cô cùng Bùi tiên sinh quả thực là trời sinh một cặp. Có một số người, cho dù cố gắng như thế nào đi nữa, không phải của mình thì thì cũng không giành được.” Lưu Dĩnh Tuệ cười nói.



Tô Thi Thi giựt giựt khóe miệng, cô nên vui mừng sao?



Không thể phủ nhận, trong lòng ít nhiều là vui vẻ. Cô vốn cho là mẹ của Bùi Dịch không thích mình, hiện tại thế này là xem như đã đồng ý rồi sao?



Nhưng mà suy nghĩ đến việc học lễ nghi gì gì đó...



Tô Thi Thi kìm lòng không đậu nhìn Bùi Dịch, đáy lòng có một chỗ nào đó, có một tia chờ mong không rõ ràng.



Bùi Dịch vừa lúc cũng đang nhìn cô, thấy thế, đứng lên, đối với Nhậm Tiếu Vi nói: “Mẹ, mọi người từ từ ăn, con cùng Thi Thi đi về trước đây.”



“Chú trẻ, chú còn không có ăn được gì.” Đoàn Ngọc Tường vừa nghe liền nôn nóng.



Cô ta biết Bùi Dịch nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên cách anh gần như vậy, thật sự không nỡ để anh đi.



Bùi Dịch khóe miệng cong lên: “Tôi với thím trẻ của cô về tạo người.”



Tô Thi Thi:...



Bùi Dịch miệng thật sự quá độc rồi.



Cô yên lặng địa đưa mắt nhìn Đoàn Ngọc Tường, cô ta sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ, một bộ dáng chịu đả kíchtrầm trọng.



“Không đi?” Bùi Dịch đi đến bên cạnh Tô Thi Thi, nhẹ giọng hỏi.



Tô Thi Thi khẩn trương cùng Nhậm Tiếu Vi lên tiếng chào hỏi, theo sát anh mà đi ra cửa.



“Ngọc Tường, con ăn nhiều một chút. Nhìn con gần đây đã gầy lắm rồi.” Trong phòng ăn truyền đến giọng nói thân thiết của Nhậm Tiếu Vi, tựa hồ vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh quá một dạng.



Ngay sau đó, lại truyền đến giọng nói của Phương Thanh Hoa: “Lưu tiểu thư, tôi cô một miếng cơm cũng chưa ăn, không thích nơi này sao?”



“Bà nói linh tinh cái gì? Tôi lại thấy bà mới đúng vẫn cau mày, đối với phu nhân có ý kiến sao?”



...




“Là vài năm trước mới định ra.” Bùi Dịch nói tới đây biểu tình cứng đờ, trước mắt hiện ra một khuôn mặt khác.



Lúc trước, những thứ quy định này là lúc anh cùng Trạm Dẫn Lan ở bên nhau mới xuất hiện. Nguyên do trong đó, anh cũng không muốn nghĩ lại.



Tô Thi Thi không phát hiện Bùi Dịch dị thường, nhíu mày hỏi: “Vậy nó cùng việc sinh con có cái quan hệ gì?”



“Cô dâu mang thai, có thể kéo dài từ từ học tập.” Bùi Dịch trầm giọng nói.



Tô Thi Thi nghe được trong lòng trầm xuống: “Kéo dài từ từ học sau? Ý anh hẳn không phải muốn nói những cái lễ nghi này đặc biệt rất mệt đi?”



Bùi Dịch nhíu mày: “Cho dù em liên tưởng tất cả trong phim truyền hình lại với nhau đều không là gì so với lễ nghi này.”



“Ôi cuộc đời này... Tôi... Tôi không cần!” Tô Thi Thi muốn khóc.



Cô tưởng tưởng những cái lễ nghi hậu cung này, thân thể mạnh run run một phen. Bây giờ đã là cái thời đại nào rồi, sao lại vẫn muốn làm những thứ này!



“Cho nên, tôi đề nghị em tốt nhất sinh con.” Bùi Dịch ôm lấy Tô Thi Thi, từ từ hướng ghế tựa đi đến.



“Anh đừng nghĩ muốn gạt tôi!” Tô Thi Thi đang muốn đẩy Bùi Dịch ra, mobile phone bỗng nhiên vang lên.



Tô Thi Thi liền giống như tóm được phao cứu mạng, không nhìn kỹ liền mở máy nghe.



“Tô tiểu thư, chúng ta gặp mặt đi.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói ôn hoà.



Tô Thi Thi thân thể cứng đờ.



Là kẻ điên kia?



Cô cầm điện thoại nhìn nhìn, phát hiện đây rõ ràng là số điện thoại của một vị đồng nghiệp của cô nha...



“Tô tiểu thư, cô có thể kết thúc trò chuyện, nhưng mà hậu quả cô tự chịu...”



(Tui thấy ông nội Hỗ gì gì này, bá đạo cũng ngang anh Dịch rồi, hậu quả tự chịu... câu này của Dịch mừ, sao lại giành >”