Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 167 : Làm cái giao dịch

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


“Tô tiểu thư, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Lúc cơm ăn đến một nửa, Nhậm Tiếu Vi như là giật mình nhớ tới trên bàn cơm còn có một người khác, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.



Cô giọng điệu bình tĩnh, thần tình lạnh nhạt, nhìn không ra bất luận cái cảm xúc gì, giống như là đang nhìn một người không quen biết vậy



Khách khí lại xa cách.



Loại cảm giác vô hình này như có khoảng cách càng xa thêm, làm cho người ta khó chịu.



Tô Thi Thi bài trừ một nụ cười tươi tắn: “Vừa rồi ở trên máy bay đã ăn qua, không đói bụng.”



Nhưng cô nói vừa mới xong, Nhậm Tiếu Vi liền thu hồi ánh mắt, như là quên đang nói chuyện với Tô Thi Thi, đối với Đoàn ngọc tường nói: “Con vừa rồi nói cái bãi biển kia ta lần trước cũng đến rồi, phong cảnh quả thật không tệ.”



Tô Thi Thi trong lòng căng thẳng, tràn ra một tầng chua xót.



Cô bị vị mẹ chồng tương lai này thật đúng là ghét bỏ triệt để rồi.



Thôi, nhịn.



Tô Thi Thi âm thầm hít vào một hơi, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.



Nhậm Tiếu Vi không thích cô, nhưng mà cũng không có đối với cô dùng lời ác độc đâm chọt, đơn giản liền là muốn nhẹ nhành uyển chuyển để cho cô thấy khó mà từ chối.



Tô Thi Thi trong lòng có chút rầu rĩ, nhưng mà suy nghĩ đến Bùi Dịch, cô khẽ cắn môi, đem tất cả tức giận đều đã nuốt trở vào.



Rất không dễ dàng chịu đựng cho qua bữa cơm này mau kết thúc, Tô Thi Thi chính là đang nghĩ chuồn đi, liền nghe Nhậm Tiếu Vi nói: “Tô tiểu thư, xin theo tôi đến trong thư phòng.”



Bà nói xong quay đầu đối với Đoàn Ngọc Tường ôn nhu cười cười: “Tường Tường cũng đến đây đi.”



“Thi Thi, cô cần phải chuẩn bị tâm lý.” Đoàn Ngọc Tường lúc lướt qua bên cạnh Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.



Tô Thi Thi kìm nén tức giận cả đêm, nhất thời có chút không nhịn được rồi.



Cô đối với Đoàn Tgọc Tường như có như không nói: “Đoàn tiểu thư, cii cười không khó chịu sao? Hai người chúng ta đã biết rõ bản chất của nhau rồi, hà tất phải giả mù sa mưa như vậy.”



“Cô...”Đoàn Ngọc Tường trên mặt tươi cười cứng đờ, tức giận đến nghiến răng.



Nhưng cô ta bây giờ còn chưa nghĩ muốn cùng Tô Thi Thi triệt để trở mặt, vẫn cứ bài trừ một nụ cười tươi tắn, đối với Tô Thi Thi nói: “Nhanh lên vào đi thôi, phu nhân chờ cô kìa.”



Tô Thi Thi liếc cô một cái, nhanh hướng tới trong thư phòng đi đến.



Lúc cô đi đến, nhìn thấy Nhậm Tiếu Vi đang ngồi ở một cái ghế dây mây, cái bàn bên cạnh đặt một cuốn sách dày như từ điển.



Tô Thi Thi vừa nhìn thấy đến quyển sách này, trong đầu hiện lên bốn chữ - - “Lễ nghi bảo điển”!




Hai người đang nói chuyện, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Đoàn Ngọc Tường: “Thi Thi, chờ một chút... Chú trẻ?”



Đoàn Ngọc Tường nhìn thấy Bùi Dịch sửng sốt một phen, trong mắt ghen tị chớp lóe rồi biến mất, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che dấu đi.



Cô ta đuổi theo sau, đem một quyển sách thật dày đưa tới trước mặtTô Thi Thi: “Thi Thi cô quên lấy sách rồi.”



Tô Thi Thi mặt lập tức liền đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đoàn tiểu thư thật đúng là tri kỷ!”



Cô vừa rồi chạy nhanh như vậy, chính là không nghĩ muốn lấy quyển sách này, không nghĩ tới Đoàn Ngọc Tường vậy mà đem đến cho cô!



Cô mạnh ôm lấy cánh tay Bùi Dịch, móng tay dùng lực bấu vào.



Bùi Dịch nhướng mày, âm thầm lườm cô một cái, lập tức đối với Đoàn Ngọc Tường nói: “Làm phiền Đoàn tiểu thư giúp chúng tôi đem sách về biệt thự đi, thím trẻ của cô là vẽ bản thiết kế, mệt muốn chết rồi không cầm nổi.”



“Khụ khụ...” Tô Thi Thi thiếu chút nữa phì cười, Bùi Dịch lời nói ác độc công lực thật sự là càng ngày càng lợi hại rồi.



“Tôi...” Đoàn Ngọc Tường vừa nghe, mặt trắng xanh liền trắng thêm vài phần.



Tô Thi Thi tay dùng đẻ vẻ bản thiết kế, chẳng lẽ cô ta liền không cần sao?



Bùi Dịch đây cũng quá bất công rồi!



Nhưng cô ta còn chưa nói gì, Bùi Dịch liền ôm Tô Thi Thi đi tới.



Cô tức giận dậm chântrên mặt đất xả giận, đuổi theo.



“Cô ta giống như bị chọc giận khóc rồi.” Phía trước, Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.



Bùi Dịch liếc xéo nhìn cô, đột nhiên khom lưng ôm cô lên, đi nhanh về phía trước: “Nghĩ muốn để cho cô ta càng tức giậnhay không?”



“Đương nhiên!” Tô Thi Thi mắt sáng lại sáng.



Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên: “Chúng ta làm cái giao dịch!”



“Tôi...” Tô Thi Thi tim đập càng ngày càng nhanh, cảm thấy được nụ cười tươi tắn này của anh nguy hiểm cực kỳ



Cả nhà tối hảo! O(∩_∩)O



Thời tiết thất thường quá!



몸이 안촣아요!