Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 168 : Cái giao dịch này em nhất định thích
Ngày đăng: 21:32 20/04/20
“Giao dịch cái gì? Anh đừng làm càng!” Tô Thi Thi hay tây cầu xin không trực tiếp nắm lắy quần áo của Bùi Dịch, nhỏ giọng cảnh cáo nói.
“Tô Thi Thi, cái giao dịch này em nhất định sẽ thích.” Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà khí.
Chỉ liếc mắt một cái, Tô Thi Thi mặt liền đỏ, tròng mắt loạn chuyển, không biết nên nhìn chỗ nào thì tốt hơn.
“Tôi không nghĩ muốn làm cái giao dịch gì với anh.” Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.
“Không phải do em!” Bùi Dịch cúi đầu liếc nhìn cô một cái, đi nhanh hướng tới phía trước biệt thự đi đến.
Phía sau bọn họ, Đoàn Ngọc Tường trơ mắt nhìn Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi vào biệt thự, tức giận đến nghiến răng.
“Cô tới cùng có chỗ nào tốt hơn tôi?” Vốn dĩ cô tai vẫn cực kỳ tự tin, nhưng mà hiện đang nhìn Bùi Dịch đối với Tô Thi Thi càng ngày càng tốt, trong lòng cô ta cũng càng ngày càng bất an.
Bùi Dịch là quân cờ cuối cùng để cô ta tiếp tục ở lại Đoàn gia, nếu như anh không cưới cô ta, vậy cô ta...
Đoàn Ngọc Tường sắc mặt trắng nhợt, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp. Cha cùng ông nội cô ta có bao nhiêu tàn nhẫn độc ác, cô ta so với bất luận kẻ nào đều rất rõ ràng!
“Bùi Dịch, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay của anh đâu!” Đoàn Ngọc Tường khẽ cắn môi, cầm cuốn lễ nghi bảo điển to nặng kia, chạy chậm đuổi theo.
Bên này, Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi vừa mới tiến vào trong biệt thự, liền đặt cô đến trên mặt đất.
Tô Thi Thi trong lòng vui vẻ, co cẳng chạy.
“Ai cho em chạy?” Bùi Dịch tay dài vươn ra, liền đem cô kéo trở về.
“Ưm...” Tô Thi Thi còn không có phản ứng kịp, liền nhìn thấy mặt Bùi Dịch phóng đại ngay trước mắt cô. Ngay sau đó, anh liền cuối xuống hôn cô.
“Anh muốn làm gì?” Tô Thi Thi tim đập loạn lên, liền biết người này đang rất tức giận, hẳn không phải là muốn trước mặt Tiểu Ưu bọn họ...
Đột nhiên, cô nghe đến bên ngoài truyền đến một trận dồn dập tiếng giày cao gót đi đến.
“Đoàn Ngọc Tường?” Tô Thi Thi hai mắt nhíu lại, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời lúc nãy Bùi Dịch nói.
“Nghĩ muốn để cho cô ta càng tức giậnhay không?”
Cô đương nhiên nghĩ muốn!
“Không được nói cho anh ấy!” Tô Thi Thi lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
Đây là chiến tranh giữa phụ nữ các cô, cô không hy vọng Bùi Dịch khó xử.
Chỉ là cô vừa mới ra cửa lớn của biệt thự, Bùi Dịch liền nhận được tin tức.
Trong thư phòng, quản gia nơm nớp lo sợ đứng ở trước bàn làm việc, nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư cũng đi nhà chính rồi, phu nhân làm như vậy...”
Ông nói đến một nửa liền im miệng, có chút không dám nói, ông dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, có một số lời cũng làm hạ nhân sao có thể nói.
Bùi Dịch mím môi, nửa ngày, mới khoát tay: “Đi đi tiếp tục nhìn quan sát động tĩnhbiệt thự thứ nhát bên kia, chuyện của ông ta trước khi lão già kia xuất viện không cần phải xen vào.”
Quản gia gật đầu, vội vàng lui lại ra ngoài.
Chờ sau khi quản gia vừa đi, Bùi Dịch đóng máy tính lại, cũng đi ra khỏi thư phòng.
Bên này, sau khi Tô Thi Thi đến nhà chính, Nhậm Tiếu Vi cố tình ngâm nga quy tắc kia để cô nghe được.
Tô Thi Thi đứng ở trước mặtNhậm Tiếu Vi, cúi đầu, giống cái làm sai chuyện gì nghiêm trọng lắm, thành thật nói: “Tôi tối hôm qua không lấy sách, hôm nay mới biết được nó còn đang cửa, đều đã ướt rồi. Cho nên...”
Tô Thi Thi giọng nói càng thêm nhỏ xuống, rất khổ sở nói: “Tôi còn không chưa có xem qua.”
“Thi Thi, tôi không phải nhắc nhở cô sách đặt ở cửa sao? Nếu không phải người bên biệt thự của chú trẻ không cho tôi đi vào, tôi liền đưa vào rồi.” Một bên, Đoàn Ngọc Tường vẻ mặt tiếc nuối nói, “Hiện tại sách bị ướt rồi, phải làm sao đây?”
Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, theo lời của cô ta nói: ”Đại tiểu thư không phải nói cô đều đã xem hết rồi sao? Vậy làm phiền cô giúp tôi viết lại một lần, tôi đảm bảo, khẳng định sẽ xem thật kỹ lưỡng!”
“Tôi cái lúc nào...”
Cô ta còn chưa nói xong, bên ngoài thư phòng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói ngắt lời của cô ta.
“Đại tiểu thư từ nhỏ rất thông minh, ngay cả mẹ tôi đều khen ngợi cô. Chuyện Thi Thi học lễ nghi, liền nhờ vào cô rồi.”
“Bùi Dịch?” Tô Thi Thi quay đầu nhìn đến đàn ông toàn thân mặc bộ đồ tây màu xám kia, cười đến mi mắt đều nhanh không có.
Anh tới thật là đúng lúc!