Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 199 : Thì ra dùng roi đánh đau đến thế!

Ngày đăng: 21:33 20/04/20


Edit: HuongCyndi



“Chấn Ba, ông bình tĩnh lại một chút! Chuyện này thật không liên quan tới Tường Tường, chỉ là hiểu lầm mà thôi!” Phương Thanh Hoa cản Đoàn Chấn Ba lại, gấp đến độ toát cả mồ hôi lạnh.



“Đồ đàn bà vô dụng này, cút ngay cho tôi! Hôm nay, tôi muốn đánh chết tiện nha đầu này, để cho nó hiểu chuyện tốt mình đã gây ra!” Đoàn Chấn Ba nói xong liền cầm cái roi trong tay hung hăng quất xuống đất một cái.



“Vút” một tiếng, Phương Thanh Hoa bị doạ sợ liền vội vàng tránh sang bên cạnh.



Trên người bà ta vẫn còn mấy vết roi bị đánh chưa biến mất từ mấy ngày trước, thật sợ.



“Mẹ!” Đoàn Ngọc Tường còn đang trong vui sướng vì được Bùi Dịch “sủng ái” liền phục hồi lại tinh thần, vừa xuống xe đã thấy tình cảnh này, thì sợ hết hồn.



“Cha, người hãy nghe con giải thích, chuyện kia là...” Đoàn Ngọc Tường muốn nói là do Tô Thi Thi và Bùi Dịch làm, nhưng cô vừa liếc mắt đã thấy bóng lưng cao ngất của Bùi Dịch, lời đến bên miệng lại nuốt vào trong, vội vàng nói:



“Là một nhân viên trong công ty con làm, thật sự không liên quan đến con, là con gánh trách nhiệm thay cô ta.”



“Mày còn dám cãi!” Đoàn Chấn Ba vọt tới trước mặt Đoàn Ngọc Tường, cầm roi lên hung hăng quất lên lưng cô ta.



“Á!” Đoàn Ngọc Tường thét lên một tiếng chói tai, trên người lập tức xuất hiện một vệt roi vụt đỏ rực, đau đến nỗi cả người cô ta đều run rẩy.



Thì ra dùng roi đánh đau đến thế!



“Cha, con biết lỗi rồi!” Đoàn Ngọc Tường không hề nghĩ ngợi, phịch một tiếng liền quỳ xuống đất, biết điều mà nhận sai.



Cô ta có muốn giải thích với cha mình, nhưng lúc này ông ta còn đang bực bội, bất luận cô ta có giải thích thế nào thì cũng đều không có tác dụng.



Trước kia cô ta đã thấy Tô Thi Thi bị roi đánh nhiều rồi, nên biết phải ứng phó ra sao.



Quả nhiên, cô ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ xong, Đoàn Chấn Ba rõ ràng còn đang tức giận đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn đánh cô ta thêm hai roi rồi mới dừng lại.



Đoàn Ngọc Tường còn chưa kịp thở phào một hơi, thì có một chiếc xe hơi dừng trước mặt bọn họ.



Xe cửa vừa mở ra, khi cô ta nhìn thấy người từ bên trong bước xuống, cả người như chìm xuống vực sâu.




“Thi Thi à, thật xin lỗi.” Ôn Ngọc cảm thấy hình như mình đã nói sai.



Tô Thi Thi cười cười nhéo một cái vào má cô ấy: “Sao cô lại đáng yêu thế chứ? Cũng không phải là cô làm sai chuyện gì, thì sao mỗi lần đều nói xin lỗi chứ.”



“A, đau!” Mặt Ôn Ngọc hơi đỏ bừng lên, không giận mà còn cười vui vẻ.



Tô Thi Thi cười thật lớn, không nhịn được còn muốn chọc cô ấy cười một chút.



“Tô Thi Thi.” Từ cửa đột nhiên truyền tới một giọng nam lạnh đến thấu xương.



Bùi Dịch đứng cách đó không xa nhìn tay Tô Thi Thi đang sờ lên mặt Ôn Ngọc, ánh mắt âm trầm.



Tô Thi Thi hừ một tiếng, đen mặt tựa đầu sang một bên.



Đừng tưởng rằng vừa rồi anh cho cô xem một vở kịch cô thì chuyện gì cô cũng xem như không có. Không phải anh tự mình đi đón Đoàn Ngọc Tường sao?



Hừ! Tô Thi Thi thừa nhận mình nhỏ mọn, dù sao cô chính là không vui đó.



Bùi Dịch híp đôi mắt nguy hiểm lại, ánh mắt nhàn nhạt quét người Ôn Ngọc đang đứng cạnh Tô Thi Thi.



Khó trách vừa rồi Tô Thi Thi đột nhiên gọi điện thoại tới nói anh hẹn Tần Phong đến, thì ra là nhà đang có khách.



Anh thoáng nhìn qua đồng hồ đeo tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, thời gian vừa lúc.



Quả nhiên, không quá một phút sau, trong sân đã truyền tới tiếng động cơ chạy của chiếc xe thể thao quen thuộc.



“Tần Phong tới rồi?” Mắt Tô Thi Thi sáng lên, vội vàng đi ra ngoài ban công nhìn.



Bùi Dịch nhân cơ hội đó liền tiến lên trước một bước bắt lấy tay cô, kéo cô vào trong ngực.



Cả nhà cuối tuần vui vẻ