Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 202 : Thì ra chó và ngựa có tình cảm
Ngày đăng: 21:33 20/04/20
"Không sao, có tôi." Bùi Dịch ôm lấy Tô Thi Thi, mang theo cô giống như là ở sân vắng cùng nhau đi tản bộ một dạng, chậm rì rì đi đến bên kia.
Tô Thi Thi trong lòng đều đã gấp muốn chết, cũng không biết Ôn Ngọc ở bên kia thế nào rồi.
Cô thật sự không nghĩ đến con ngựa kia sao lại chạy đến ổ chó chứ? Mà ổ chó ở đây không phải là chỗ Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh sao.
Đều là thú do cô nuôi, không nên để chúng đấu đá nội bộ!
Nhưng mà Bùi Dịch giống như là cố ý hành hạ cô vậy, đi đặc biệt chậm.
Tô Thi Thi cảm giác chính mình hiện tại giống như là kiến bò trên chảo nóng, cực kỳ nóng vội.
"Chú Bùi, tôi thật sự sai lầm rồi, tôi lần sau cũng không dám nữa." Tô Thi Thi lấy lòng nói.
Bùi Dịch lành lạnh liếc cô một cái: "Sau này lại vẫn xen vào việc của người khác sao?"
Tô Thi Thi vội vàng lắc đầu: "Không quản nữa!"
Cô ở trong lòng lại yên lặng bồi thêm một câu: Hạnh phúc cả đời của chị em tốt cũng không phải là là lo chuyện bao đồng!
"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch ánh mắt đầy vẻ giận giữ, tăng thêm ngữ khí.
Tô Thi Thi kinh ngạc nhảy dựng, người đàn ông này mắt nhìn thật quá tốt đi, trong đầu cô suy nghĩ cái gì cũng đoán được.
Cô phụng phịu làm nũng, cũng có chút tức giận: "Tôi không biết anh ta sẽ mang một người phụ nữ đến. Mà còn vật hợp theo loài, giống nhau mới làm bạn được, nhìn dáng vẻ của anh ta tôi nghĩ anh phỏng chừng cũng là không khác biệt lắm, tôi tâm tình có thể tốt sao? Tôi tâm tình một khi không tốt, tôi nghĩ đùa một chút cho vui, mà tôi lại không nghĩ tới sự tình sẽ ầm ĩ thành cái dạng này..."
"Ngừng!" Bùi Dịch cắn răng, "Em thắng rồi!"
Cùng phụ nữ đang ghen tuông lý luận, đó là đầu óc có bệnh.
Bùi Dịch chấp nhận thua.
Lúc hai người đi tới nhà chính, nơi này cũng sớm đã nhiệt náo gà bay chó sủa.
"Gâu gâu gâu!" Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh như là chịu kinh sợ thật lớn, sủa không ngừng.
Tô Thi Thi nghe đến đầu đều đã đau rồi. Thì ra trước kia Tiểu Vịnh tiếng kêu xem như ôn hòa, hiện tại mới là thật khủng bố!
Quá chói tai rồi!
"Còn không mau mở lồng sắt ra, đừng làm ảnh hưởng lão gia cùng phu nhân nghỉ ngơi!" Đoàn Hòa Dự chạy đến, đối với vị huấn luyện chó đang đứng ở một bên sợ tới mức không biết nên nói làm sao
Vị huấn luyện chó kia tuân lệnh vội vàng cầm cái chìa khóa đi mở cửa.
Bên cạnh chuồng chó, Ôn Ngọc cưỡi ở trên lưng con ngựa cái, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt đang ầng ậng không ngừng rơi xuống.
"Không có việc gì." Nhậm Tiếu Vi nhàn nhạt nói.
"Bà không có việc gì, Đoàn gia đã có chuyện rồi." Đoàn Kế Hùng thở phì phì nói.
Nhậm Tiếu Vi thân thể cứng đờ, thu tay, không nói gì.
Đoàn Kế Hùng thở dài, bà vợ này của ông ta mỗi lần vừa gặp phải chuyện gì đều đã là cái dạng này, mặc kệ vui vẻ hay không đều không nói lời nào.
"Xem ra phương pháp của bà vô dụng rồi, Tô Thi Thi là cháu gái tôi, tính tình của nó tôi ít nhiều hiểu đôi chút. Học tập lễ nghi không hề làm cho nó biết khó mà lui. Bà nên nghĩ biện pháp khác đi." Đoàn Kế Hùng trầm giọng nói.
Nhậm Tiếu Vi nhướng mày, bà thời gian này cũng luôn suy nghĩ đến chuyện này.
Bà ban đầu vì Tô Thi Thi chuẩn bị khoá học lễ nghi so với hiện tại khó hơn rất nhiều, nhưng mà đứa con trai lớn của bà một mực âm thầm giúp đỡ Tô Thi Thi. Bà lại không muốn để cho con trai cùng chính mình khó xử, đành phải mắt nhắm mắt mở.
Nhưng hiện tại xem ra, là bà quá nhân từ rồi.
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác, nhưng mà nếu muốn bức Tô Thi Thi chủ động rời đi sợ là rất khó, ông vẫn nên chuẩn bị thêm cách khác đi." Nhậm Tiếu Vi nhàn nhạt nói.
Đoàn Kế Hùng nghĩ nghĩ, nói: "Thiên kim của Hỗ gia thời gian này muốn về nước, bà đến lúc đó chuẩn bị gặp mặt đi."
"Em gái của Hỗ Sĩ Minh?" Nhậm Tiếu Vi hỏi.
"Không sai, chính là người đó." Đoàn Kế Hùng nói, "Bà nên biết ý tứ của tôi."
Nhậm Tiếu Vi trên mặt nhìn không ra cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nói: "Tôi biết rõ."
Bà nhớ tới buổi sáng hôm nay Bùi Dịch nói với bà hai ngày nữa muốn đi Yorkshire, trên mặt hiện lên quét xuống tươi cười, nói với Đoàn Kế Hùng: "Bùi Dịch muốn đi gặp Đồng Đồng, tôi..."
"Tôi biết, nó từng đề cập với tôi." Đoàn Kế Hùng ngắt lời bà, quay đầu nhìn khuôn mặt đang tươi cười của bà, ánh mắt trầm trầm, lạnh giọng nói, "Bà hiện tại không thể gặp Đồng Đồng, không cần nghĩ lung tung."
Nhậm Tiếu Vi trên mặt tươi cười nhất thời biết mất, trong lòng níu chặt đau xót.
Bà rất muốn hỏi chồng mình, tới cùng tại sao không cho bà gặp con trai nhỏ của mình!
"Tiếu Vi, bà gắng nhịn một chút. Tôi muốn mấy ngày nay, muốn xem thử thành ý của con trai ngoan của bà."
"Bùi Dịch?" Nhậm Tiếu Vi sắc mặt trầm xuống, có chút khẩn trương nói, "Nó cũng là con tôi, ông..."
"Tôi biết." Đoàn Kế Hùng cắt ngang lời nói của bà, đứng lên đi tới thư phòng. Hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời.
Quà tặng đêm khuya đây. Ai đọc xong thì ngủ nhé 😊😊😊😊😊
Định cho ít sắc mà lười quá thôi qua vài chương nữa vậy. Cỡ 205 206 gì đó. Ai đớp thính này không? 😎😎😎😎😎