Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 208 : Cầu hôn đến nghiện
Ngày đăng: 21:33 20/04/20
Từ ngày đó ở trong khách sạn sau khi Bùi Dịch cầu hôn, chuyện này tựa hồ thành việc bọn họ làm hằng ngày.
Bùi Dịch mỗi lần sau khi nhìn thấy Tiểu Vịnh, quay đầu sẽ hỏi Tô Thi Thi khi nào mới chịu sinh con.
Tô Thi Thi lúc đầu còn có thể mặt hồng tim đập, sau đó thành mặt không chút thay đổi, đến cuối cùng đã triệt để vô cảm.
"Trả thù! Này nhất định là trả thù!" Tô Thi Thi căm giận chỉnh lý văn kiện trên bàn làm việc, nghiến răng nghiến lợi hô.
Buổi sáng hôm nay lúc cô chuẩn bị đi làm, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh đang ở trong sân tản bộ.
Bùi Dịch nhìn đến Tiểu Vịnh, lại hỏi cô khi nào mới chịu sinh con.
Tô Thi Thi lúc này nặn ra một nụ cười hoàn mỹ, xoay người muốn ngồi vào trong xe. Nhưng Đại Cẩu Tử đột nhiên nằm úp sấp trên bụng Tiểu Vịnh, dùng đầu cọ vào bụng nó.
"Đến chó cũng cười nhạo mình!" Tô Thi Thi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hiện tại đám người Tiểu Ưu nhìn thấy cô liền cười trộm, bọn họ sắp bị chết cười rồi.
"Đàn ông âm hiểm!" Tô Thi Thi cực kỳ bực mình.
Không phải là khi đó tại sân bay cô không cẩn thận lôi kéo Ôn Ngọc chạy mất thôi sao? Sao lại ghi hận lâu như vậy?
Chuyện này đã qua đi hơn hai mươi ngày, mà người đàn ông kia lại vẫn cùng cô đọ sức!
"Thi Thi, cô không sao chứ?" Bên cạnh truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
Tô Thi Thi hoàn hồn, quay đầu đáng thương tội nghiệp nhìn Ôn Ngọc: "Cô nói xem, đàn ông sao lại keo kiệt như vậy?"
Ôn Ngọc sửng sốt: "Cô nói Bùi tổng sao?"
Tô Thi Thi nhíu mày: "Chẳng thế thì ai?"
"Anh ấy có phải hay không bị Tần Phong lây bệnh rồi hả?" Ôn Ngọc mở to cặp mắt ngập nước, vẻ mặt khờ dại hỏi.
Tô Thi Thi sửng sốt, lập tức chạy đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô hỏi: "Nói, cô cùng Tần Phong thế nào rồi hả?"
Ôn Ngọc mặt chải quét một phen liền đỏ, cúi đầu không dám nhìn tới ánh mắt của cô, ấp úng nói: "Không, không có gì."
Cuộc sống luôn luôn bận rộn, rất ít khi có cảm giác dừng lại như vậy, chậm rãi cảm thụ được bên người vô cùng hoàn mỹ.
Tô Thi Thi bởi vì Bùi Dịch viện cớ, không phải tiếp tục đến nhà chính luyện yô-ga, nhưng cô không bỏ dở việc luyện yô-ga.
Mà thời gian này, không biết có phải hay không bởi vì luyện yô-ga, tâm tình của cô bất tri bất giác ôn hòa rất nhiều. Giống như dừng lại vậy, cẩn thận cảm thụ thời gian trôi đi cũng chậm chậm tăng nhiều rồi.
"Tô tiểu thư..." Lúc Tô Thi Thi sắp đi đến cửa biệt thự, phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói khẽ gọi.
"Lưu Dĩnh Tuệ?" Tô Thi Thi nhíu mày, cô gần đây hầu như không thấy được vị Lưu tiểu thư này rồi.
"Tô tiểu thư, có thể nói với cô mấy câu không?" Lưu Dĩnh Tuệ là từ sau một khu vườn hoa nhỏ đi tới, đứng ở chỗ cách cô bốn năm mét, hướng Tô Thi Thi vẫy tay.
"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi gì liền đi.
Lưu Dĩnh Tuệ có chút sốt ruột nói: "Cô đến đây một chút có được không? Tôi cùng cô nói mấy câu được chứ"
Cô ta nói xong ánh mắt có chút lo lắng nhìn nhìn bốn phía, giống như sợ bị người khác nhìn thấy vậy.
Tô Thi Thi nhướng mày, nhưng vẫn đi tới, tới gần mới phát hiện Lưu Dĩnh Tuệ sắc mặt thật không tốt.
Vành mắt đen đậm, sắc mặt tái nhợt, như là thời gian rất lâu không nghỉ ngơi tốt rồi.
Bụng dưới của cô ta đã nổi lên, đã nhìn ra được là người có thai, hai tay nhẹ nhàng mà đặt ở trước bụng. Nhìn thấy Tô Thi Thi đi tới, hướng về phía cô cảm kích cười cười.
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Tô Thi Thi trong lòng có chút phức tạp, không biết dùng cái tâm tính gì đối mặt với vị Tiểu Tam của cha ruột mình nữa.
Nói như vậy người phụ nữ mang thai không phải là giống cô ta đều tiều tụy như vậy chứ? (Tình hình là bà Thi sợ có bầu rồi 😂😂😂😂😂)
"Tôi..." Lưu Dĩnh Tuệ nhìn nhìn bốn phía, thấy không có ai, đột nhiên giữ chặt cánh tay Tô Thi Thi, một bộ dáng như sắp khóc đến nơi nói, "Tô tiểu thư, tôi có thể đi tới chỗ cô ở được không?"
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ. Cô có nghe lầm hay không?
Cả nhà sáng hảo.😊😊😊😊😊
Ai đọc 207 cho tí góp ý nè để bạn rút kinh nghiệm 😁😁😁😁😁😁