Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 249 : Sư huynh sắp sợ đến phát khóc (H+)

Ngày đăng: 21:33 20/04/20


"Bùi tiên sinh, ha ha... Thật trùng hợp mà, chúng ta lại gặp nhau rồi." Tống Trọng Hạo nặn ra nụ cười cứng ngắc, nói chuyện một chút phấn khích cũng không có.



Anh ta sắp sợ phát khóc muốn chết rồi, tại sao Bùi Dịch lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ!



"Không trùng hợp đâu, tôi đặc biệt tới tìm Tống tiên sinh." Anh nói xong, chợt quay đầu nhìn về phía Tô Thi Thi, gằn từng chữ hỏi: "Đúng không, vị hôn thê của anh?"



Tô Thi Thi đang muốn trốn thì thân thể chợt cứng đờ, đứng thẳng người lại, thật không có phong độ nói: "Không sai, không sai. Không phải em đã thay anh hẹn sư huynh ra ngoài trước rồi sao?"



"Sư muội..." Tống Trọng Hạo cực kỳ oán hận, tình nghĩa huynh muội là thế này đây!



"Tống tiên sinh, ước mơ của anh là gì?" Vẻ mặt Bùi Dịch nhàn nhạt, giọng nói cũng nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình thế nào, nhưng nghe vậy, sao lại có cảm giác lạnh như thế chứ?



Tống Trọng Hạo lặng lẽ nhìn Tô Thi Thi một cái, người phía sau đang liều mạng lắc đầu với anh ta.



"Tống tiên sinh coi tôi là người ngoài, nên không muốn chia sẻ với tôi ư?" Bùi Dịch nhìn chằm chằm vào mắt Tống Trọng Hạo, cười như không cười hỏi.



"Không phải vậy!" Tống Trọng Hạo lập tức đứng thẳng người, rất không phục nói, "Tôi và sư muội đã từng ước mơ thành lập một công ty thuộc về riêng mình với những thiết kế của chính bản thân, tên chúng tôi cũng đã nghĩ xong rồi, gọi là Tống Thi."



"Sư huynh..." Ngay lập tức mặt Tô Thi Thi tối sầm lại, bàn tay ngứa ngáy, thật muốn xông lên kéo sư huynh vùi xuống hố!



Thành lập công ty còn chưa xong, làm gì mà ngay cả tên cũng nói ra hết chứ? Tô Thi Thi không dám nhìn tới sắc mặt của vị Bùi tiên sinh hẹp hòi bên kia.



"Tống Thi?" Bùi Dịch như có điều suy nghĩ tới cái tên, đột nhiên nhướng mày, nghiêm túc nói, "Cái tên này không tốt lắm đâu, người có tiếng phổ thông không chuẩn sẽ đọc thành —— đi, chết!"



"À——" Cơ thể Tống Trọng Hạo khẽ run run, sợ phát khóc. Cảm thấy anh chính là nói mình tìm cái chết kia!



"Bùi tiên sinh nói rất đúng, cái tên này thật khó nghe, phải đổi!" Tô Thi Thi lập tức xông lên, kéo cánh tay của Bùi Dịch, cười không ngừng với anh.



Bùi Dịch cúi đầu, nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi quay đầu lại nhìn Tống Trọng Hạo, hỏi: "Thi Thi vừa mới từ chức, không biết Tống tiên sinh có muốn đổi sang công việc khác không?"



"Sao? À, được." Tống Trọng Hạo thấy Bùi Dịch thì giống như chuột thấy mèo, lúc này trên tay anh ta còn lưu lại xúc cảm vừa rồi cầm cổ tay Bùi Dịch, trong lòng lại thấp thỏm.Ban nãy hỏi gì anh ta cũng không nghe rõ, chỉ tuỳ tiện gật đầu.



Hình như Bùi Dịch rất hài lòng, gật đầu một cái lại hỏi: "Vậy anh có muốn đi giúp sư muội của mình không?"



Về điểm này, Tống Trọng Hạo dĩ nhiên không có ý kiến, lập tức gật đầu.
"A, anh lái chậm một chút!"



"Đây là ngõ cụt, anh chạy vào đây làm gì!"



"Này, anh dừng ở đây làm gì! Đừng tới đây, sẽ bị người khác thấy đó!"



"A..."



Nhanh chóng giúp cô tháo dây an toàn, đồng thời thuận tay ấn vào một cái nút, khiến cái ghế biến thành một chiếc giường rộng rãi, bàn tay luồng ra phía sau lưng giúp cô khéo khóa váy xuống, rất nhanh cô đã bị anh cởi sạch.



Bàn tay to lớn của anh ở trên nhủ hoa của cô mà vỗ về chơi đùa khiến nó run run không thôi, đầu nhũ hoa hồng nộn xinh đẹp dựng lên thẳng đứng. Bùi Dịch vùi đầu vào bộ ngực tuyệt mỹ của cô, trong lúc đó môi không ngừng vòng quanh mà liếm lên trên, thẳng đến khi môi ngậm cả đỉnh đầu nhũ hoa, Tô Thi Thi bị giày vò liên miên không ngừng, thở gấp không ngừng, kìm lòng không được mà run rẩy.



"Ưm....ưmm..." Tiếng kêu run run vừa mị hoặc vừa quyến rũ, làm cho anh càng thêm kích thích. Anh gắt gao đặt cơ thể mềm mại của cô ở dưới thân, môi mỏng thô bạo trên đôi môi mềm mại của cô trằn trọc không ngừng.



"Hưmmm... ân..." Tô Thi Thi cảm thấy bản thân sắp hòa tan bởi hơi thở nam tính của anh, trong mắt sương mù lượn lờ, hai má ửng hồng, môi bị anh vừa mút vừa cắn biến thành sưng đỏ làm anh khó nhịn nhưng vẫn trêu đùa cô



Hai tay không ngừng nhào nặn bộ ngực của cô, làm cho đôi gò bông đảo vốn mẫn cảm càng thêm căng cứng, phía dưới một chân đặt anh ở bên trong giữa hai chân, dùng cự long thô to của mình ma sát làm cho cô phân tâm.



Đột nhiên anh đưa ngón tay luồn vào hoa huy*t bên trong mà chơi đùa quấy phá, làm cho cô thở gấp lợi hại hơn, chỉ cảm thấy một cỗ lại một cỗ luồng nhiệt từ bên trong hoa huy*t theo ngón tay trào ra, tuy không giống côn th*t to dài, nhưng là ngón tay linh hoạt làm cho cô vô cùng khoái cảm.



Anh nhân lúc cô không hề phòng bị mà đem nam căn thô trướng mạnh mẽ đâm vào tiểu huyệt vốn đã ướt đẫm của cô, cắm xuống đến tận sâu, toàn bộ căn nhập vào, đem hoa huy*t nho nhỏ trướng lên đến cực hạn.



Tiểu huyệt bị nhét đến tràn đầy, ngay cả nếp nhăn cũng bị san ra bằng phẳng, quy đầu cực đại hung hăng đụng vào hoa tâm, một chút cơ hội thở cũng không cho cô, đụng chạm đến hoa tâm liền ở đó bắt đầu di chuyển, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cô không ngừng kêu rên, đồng thời hai tay để trước ngực không ngừng xoa nắn nhũ hoa của cô.



côn th*t vừa thô vừa trướng không ngừng tiến vào tiểu huyệt, như muốn xuyên qua cô. Bên trong xe vốn lúc đầu là tiếng kêu tức giận của Tô Thi Thi đều hóa thành tiếng rên rỉ đứt quãng, cùng với nước mắt.



Bây giờ là đang ban ngày mà Bùi tiên sinh!



"Tô Thi Thi, tôi biết em không thích thiếu nợ người khác." Bùi Dịch ghé vào tai Tô Thi Thi, giọng nói dịu dàng dường như muốn hòa tan mọi thứ.



"Cho nên tôi quyết định mau chóng để em sinh con trai để nó sớm thay em trả nợ."



Mọi người ngủ ngon!😊😊😊😊😊