Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 250 : Em bị đuổi ra khỏi nhà phải không?
Ngày đăng: 21:33 20/04/20
Edit: banhocminh99
Beta: Ryeo
Tô Thi Thi nổi giận!
Ban ngày ban mặt động dục, hơn nữa còn ở trong con hẻm nhỏ không người rõ như ban ngày, không thể chịu được nữa!
Mãi đến khi trở lại trang viên Đoàn gia, mặt Bùi Dịch bất luận dỗ dành cô như thế nào cũng làm như không thèm quan tâm đến anh.
"Vừa rồi làm đau em rồi hả? Anh lấy thuốc bôi cho em." Bùi Dịch mở cửa xe định ôm cô mà bước xuống.
Tô Thi Thi nhìn cũng chưa từng nhìn anh lấy một cái, im lặng đẩy tay anh ra, tự mình bước xuống xe cất bước đi vào trong.
Bùi Dịch có chút bất đắc dĩ, nhưng người đàn ông đã được thỏa mãn lúc này tâm tình đặc biệt tốt, cho cô cố tình gây sự nên đành đuổi theo nhỏ giọng nói bên tai cô dỗ dành:
"Em nói xem mở công ty cần tìm người đầu tư đúng không? Anh đầu tư một phần, xem như chuộc lỗi với em?"
"Hừ!" Tô Thi Thi hừ lạnh một tiếng, cô mới không cần!
Làm như cô không tìm được nhà đầu tư vậy!
Hiện tại cô chưa tìm được người, nếu quả thật tìm không thấy, cô vẫn còn có sư huynh cô nha!
"Tô Thi Thi, em đang nghĩ đến người nào?" Bùi Dịch nhìn thấy áng sáng trong mắt Tô Thi Thi, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Hừ!" Tô Thi Thi chột dạ dời mắt, nâng bước đi vào trong phòng.
Mắt người đàn ông này là X quang sao? Sao có thể nhìn rõ như vậy!
Cô vừa đi vào trong nhà liền gọi Tiểu Ưu để chuẩn bị ăn cho cô.
Mới vừa rồi bị Bùi cầm dày vò hơn một giờ, đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi!
"Tô tiểu thư." Tiểu Ưu nghe thấy tiếng Tô Thi Thi, lập tức chạy ra. Cô sắc mặt lo lắng, nháy mắt với Tô Thi Thi nhìn về một hướng.
Tô Thi Thi ngẩn ra, theo ánh mắt của cô nhìn vào phòng khách, đột nhiên thất thần ngay tại chỗ.
Lão già kia sao lại đến đây?
Cùng đi đến với Đoàn Kế Hùng, Nhậm Tiếu Vi đứng lên đi đến bên cạnh Bùi Dịch nói:" Em trai con lập tức muốn trở về, chuyện này phải dựa vào con rồi."
"Con biết." Bùi Dịch khẽ gật đầu, "Con đưa mẹ ra ngoài."
Nhậm Tiếu Vi nhìn thoáng qua phía cầu thang, có chút bất đắc dĩ nói: "Con đi xem Tô tiểu thư đi."
Bà nói xong liền đi ra cửa, Bùi Dịch vẫn đi cùng bà, mãi đến bà rời khỏi biệt thự.
Khi anh trở lại phòng ngủ tầng hai, Tô Thi Thi đang tự mình gấp quần áo vào trong vali.
Tô Thi Thi nhìn thấy anh đi đến, lập tức bỏ quần áo xuống đứng lên, giống như làm sai chuyện, cúi đầu không dám nói lời nào.
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, mím môi, thong thả bước đi tới tử quần áo, im lặng lấy trong ngăn tủ ra bên ngoài quần áo của mình.
Tây trang, áo sơmi, áo gió...
Bùi tiên sinh có hai ngăn tủ quần áo, quần áo không phải có nhiều.
Quần áo của anh đặt bên cạnh quần áo của Tô Thi Thi, Tô Thi Thi chỉ chọn vài cái mặc thường xuyên, những thứ khác không hề định mang đi.
Mà lúc này là tình huống gì?
Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch đem quần áo của chính mình ném cùng quần áo của cô trong vali, mi mắt chậm rãi trừng lớn: "Anh muốn làm gì?"
Bùi Dịch liếc cô một cái: "Tô tiểu thư nghĩ phải làm cái gì?"
Tô Thi Thi nuốt nước miếng, có chút xấu hổ nói: " Em bị đuổi ra khỏi nhà không phải sao?"
"À...."
Bùi Dịch nhàn nhạt lên tiếng, ngón tay thon dài cầm lấy quần vải màu đen, xoạch một phen ném vào trong vali.
"Anh tới cùng muốn làm gì?" Tô Thi Thi có chút không nhịn được, che ở ngăn tủ trước mặt trừng mắt nhìn anh.
Khóe miệng Bùi Dịch nhếch lên, nhìn chằm chằm mắt Tô Thi Thi, không sợ hại chết người nói: "Tô tiểu thư nhìn không ra sao, anh chuẩn bị cùng em bỏ trốn?"
Mọi người sớm an 😊😊😊😊😊😊