Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 305 : Kẻ xấu tác oai tác quái

Ngày đăng: 21:34 20/04/20


Edit: Moon



Beta:



"Số mười."



Tô Thi Thi lẩm bẩm đọc lại con số này, thoắt cái trong mắt thoáng qua một tia lãnh ý, hơi giương mắt, không hẹn mà gặp ánh mắt của Khúc Hồng Mai.



Vẻ mặt cô ta đang khiêu khích nhìn cô.



"Haizz." Tô Thi Thi chợt hướng về phía Khúc Hồng Mai nặng nề thở dài một tiếng, lắc đầu lấy tay che má, âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để Khúc Hồng Mai nghe thấy.



"Kẻ xấu tác oai tác quái."



"Cô..." Khúc Hồng Mai tức đến mức lỗ mũi méo xệch.



Người phụ nữ này cũng quá trắng trợn rồi!



Những người khác trong phòng họp cũng không phải là người điếc, đều liên tiếp liếc mắt về phía Tô Thi Thi và Khúc Hồng Mai.



Khúc Hồng Mai âm thầm nghiến răng, cũng không thể làm loạn ở đây, chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng.



Tô Thi Thi lại làm như không có chuyện gì xảy ra, bốc thăm xong liền ngồi ở vị trí lẳng lặng chờ.



Ngồi ở chủ toạ, ánh mắt Hỗ Sĩ Minh thờ ơ rơi xuống người Tô Thi Thi. Vừa rồi bọn cô nổ súng anh ta thấy rõ như ban ngày, ánh mắt anh ta lạnh lùng.



Người phụ nữ này còn có sự bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của anh ta.



"Bắt đầu đấu thầu, trước hết mời số một là đại diện tập đoàn Lâm thị đi lên trình bày." Trợ lý của Hỗ Sĩ Minh thông báo.



"Nghe nói cách đây không lâu, nhà thiết kế của tập đoàn Lâm thị này đã đoạt một giải thưởng quốc tế lớn, lần này đến đây cũng phải có chuẩn bị rồi." Đổng Tiêu Tiêu để sát vào tai Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.



Tô Thi Thi gật đầu một cái: "Nghiêm túc xem đi, mà học hỏi chút kinh nghiệm."


Mà cô không biết rằng nụ cười vừa rồi của cô, đã bị camera của Bùi Dịch phía sau nhìn thấy hoàn toàn rõ ràng.



Tần Phong cũng nhìn thấy, đang ở bên kia giễu cợt trên nỗi đau của người khác: "Cậu có thấy không, em ấy vừa rồi cười về phía Hỗ Sĩ Minh, cười trông thật xinh đẹp!"



"A..."



Trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty xây dựng Tiệp Khắc, không khí lập tức giống như là bị ngưng đọng lại, lạnh lẽo đến dị thường.



Nụ cười trên mặt Tần Phong cứng đờ, nhất thời không dám nói tiếp nữa.



Chỉ thấy Bùi Dịch nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình, môi mỏng mím chặt, gương mặt vô cảm, hai tay gõ rất nhanh trên bàn phím.



Trong màn hình, Tô Thi Thi đã bắt đầu trình bày.



Cô đứng ở phía trên cùng bàn hội nghị, hình chiếu tỏa ra lam quang lờ mờ rơi xuống người cô, tựa như bịt kín một tầng đám sương.



"Xin chào mọi người, tôi là nhà thiết kế Sunshine, Tô Thi Thi. Tôi thiết kế dự án này, xuất phát từ khái niệm về nhà. Nhà, là nơi mỗi người thuộc về, nó..."



Tô Thi Thi vừa nói vừa di chuyển con chuột, về phía tác phẩm thuyết trình. Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại, tay cứng đờ.



Chỉ thấy nội dung trong máy tính lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, từ từ biến mất!



Biến mất!



Không tới mười giây đồng hồ, tất cả nội dung đều biến mất sạch sẽ, cái gì cũng không thấy!



Cả nhà tối hảo!



Dạo gần đây bạn rất ham hố, ngày ed truyện chữ, tối ed truyện tranh. Cũng fine lắm 😁😁😁😁😁😁😁😁😁



Được cái là ed bộ nào là mọi người sụp hố bộ đó thôi😄😄😄😄😄😄😅😅😅😅😅😅😅



tui rắc thính đây. ai dính ráng chịu *😎😎😎😎😎😎😎😋😋😋😋😋😋*