Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 323 : Muốn phạt như thế nào?

Ngày đăng: 21:34 20/04/20


Mặt trời buổi chiều ngã về tây, hoàng hôn tiến đến, Tô Thi Thi đứng ở trong sân liên tiếp nhìn ra phía cửa.



Đã đến giờ này, Bùi Dịch vậy mà còn chưa có trở lại.



Tô Thi Thi không khỏi có chút vô lực: "Anh hẳn không thật sự giận thật rồi chứ?"



Dù sao Bùi tiên sinh mỗi lần giận dỗi với cô liền đổi tính đi đâu không rõ tung tích, Tô Thi Thi đúng là đã lĩnh giáo qua. Cô hiện tại thậm chí hoài nghi Bùi Dịch có phải hay không đã sớm trở về, chính đang ở một nơi nào đó trong tòa nhà sinh hờn dỗi cũng không biết chừng.



Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô. Tô Thi Thi tim đập mạnh liên hồi, không hề nghĩ ngợi lập tức liền chạy vào trong nhà.



Nơi xa, quản gia nhìn đến hành động của Tô Thi Thi hành động, trong mắt đều là ý cười.



"Chị còn dám mắng em không tiền đồ, chính mình cũng không so với em tốt hơn chỗ nào." Bên cạnh, Đoàn Tĩnh Đồng ngồi chồm hổm trên mặt đất, buồn bực nói.



Quản gia cúi đầu nhìn thoáng qua Đoàn Tĩnh Đồng, cười nói: "Tiểu thiếu gia không phải nói muốn đi xem sách sao? Tiên sinh đúng là lập tức liền muốn vào rồi."



Đoàn Tĩnh Đồng lập tức từ trên mặt đất đứng lên, vừa chạy vừa hướng quản gia nói: "Nhất định phải nói với anh trai tôi, tôi cực kỳ chăm chỉ học tập."



Quản gia bất đắc dĩ bật cười.



Không qua bao lâu, chỉ thấy Bùi Dịch đi đến.



Quản gia lập tức thu hồi tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc tiến lên đối với Bùi Dịch nói: "Tiên sinh, Tô tiểu thư ở trong sân đợi người rất lâu, vừa mới đi vào."



Bùi Dịch sắc mặt lạnh lùng nhất thời nhu hòa thêm một chút, nhưng vẫn như cũ im lặng không nói gì đối với quản gia hơi gật đầu, không vội không chậm hướng tới trong phòng đi đến.



Trong phòng khách, Tô Thi Thi dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.



Tiếng bước chân quen thuộc kia càng ngày càng gần, cô không biết như thế nào nữa, lòng vậy mà thần kỳ khẩn trương.



"Tô Thi Thi, mày thật sự là càng ngày càng tiền đồ rồi." Tô Thi Thi ảo não gõ đầu mình một phen đầu.



Cô cũng không biết mình rốt cuộc đang khẩn trương cái gì, vừa rồi không phải là quấy rầy Bùi Dịch cùng Hồng gia bàn chuyện thôi sao, làm gì phải sợ thành như vậy?



Trong đầu cô miên man suy nghĩ, lườm mắt thấy Bùi Dịch tiến vào, trong lòng quýnh lên, thốt ra một câu: "Hỗ Quân Nhạc như thế nào? Anh không ức hiếp hắn đi?"



Bùi tiên sinh trên mặt hơi chút nhu hòa tiếp xuống thần sắc nhất thời lạnh lùng vô cùng, khóe miệng bĩu một cái, toàn thân tản ra một cỗ lãnh ý.




Ngày đó cô ta bị Tô Thi Thi đánh một trận sau đó trói nhốt ở trong ngăn tủ vô cùng nhục nhã, cô ta một ngày nào đó muốn hoàn trả lại đủ cả vốn lẫn lời.



Chỉ cần nghĩ tới chuyện xảy ra ngày đó, tức giận trong lòng Hỗ Minh Phỉ liền khống chế không nổi, quả thực muốn làm cho cô ta phát điên.



Mà còn ngày đó cô ta là bị người hầu Đoàn gia tìm thấy, cô ta vĩnh viễn sẽ không quên ánh mắt kinh ngạc của mấy người hầu tìm đến cô ta khi đó!



Hỗ Sĩ Minh nhìn thấy biểu tình của em gái mình, biến sắc: "Về sau cùng Bùi Dịch giao thủ, em phải cẩn thận."



Hỗ Minh Phỉ giật giật khóe miệng, trong mắt ngoan độc lệ chớp lóe rồi biến mất: "Không chỉ là anh ấy, còn có Tô Thi Thi!"



Cô nói xong ngẩng đầu hướng qua nhìn về phía Hỗ Sĩ Minh: "Anh, anh nói Bùi Dịch sẽ đi cạnh tranh đấu thầu, như thế anh ta sẽ lấy cái thân phận gì? Chúng ta cho tới bây giờ cũng không thể xác định bối cảnh của anh ấy."



Hỗ Sĩ Minh đốt một điếu thuốc, hít một hơi, nhàn nhạt nói: "Bây giờ, cậu ta giấu không được nữa rồi."



Hắn tự có biện pháp để cho anh bại lộ! Trò chơi mèo vờn chuột này, đến lúc phải kết thúc rồi!



"Xem ra anh đã có kế hoạch, " Hỗ Minh Phỉ gật gật đầu, lập tức nghĩ đến một chuyện khác, "Hai ngày có người tới tìm em, xem ra Đoàn Chấn Ba bên kia đã hết kiên nhẫn rồi."



"Đối với mấy kẻ vô dụng mà thôi, không cần để ý tới." Hỗ Sĩ Minh phun ra vòng khói, nhàn nhạt nói, "Anh cực kỳ chờ mong người đó vùng vẫy chờ chết."



"Anh là nói..." Hỗ Minh Phỉ hai mắt nheo lại, trong mắt hơn một tia chờ mong.



Mà những ngày sau đó, mọi người đều bận rộn chuyện của chính mình, trong lúc này đều đã bình an vô sự.



Chỉ là ngày hôm đó, Tô Thi Thi lúc tan tầm chính đang muốn về nhà, bỗng có hai người đàn ông xa lạ chặn đường đi của cô.



"Cô chính là Tô Thi Thi?" Hai người đàn ông trước mặt cực kỳ trẻ tuổi, một người đàn ông tóc màu vàng kim, một người lại để một đầu tóc dài màu đen, dáng vẻ cùng cách ăn mặt chắc chắn là lưu manh, khóe miệng ngậm một điếu thuốc hướng Tô Thi Thi đi tới.



Tô Thi Thi trong lòng một hồi hộp, hai người này vừa thấy liền là tên côn đồ.



"Theo chúng tôi đi một chuyến," cái người đàn ông tóc vàng đi đến trước mặt Tô Thi Thi, khinh thường liếc cô một cái, "Bộ dáng cũng không tệ lắm, không biết ngoạn chơi trên giường thì thế nào." (ừ nói đi, anh Dịch nhà tui cắt lưỡi chúng mày 😁😁😁😁😁)



"Các người nói năng sạch sẽ chút đi." Tô Thi Thi mặt trắng xanh một phen trầm tiếp xuống, tim thùng thùng nhảy dựng.



Mấy ngày nay Bùi Dịch bề bộn nhiều việc, vẫn muốn dùng xe. Tô Thi Thi không để cho chú Lý đến đón chính mình, nhưng lại không nghĩ tới vậy mà gặp phải chuyện này.