Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 324 : Nhà xác
Ngày đăng: 21:34 20/04/20
"Người nào gọi các người tới?" Tô Thi Thi kéo dài thời gian, bình tĩnh hỏi han.
"Cô biết có ý nghĩa sao?" Người thanh niên tóc dài đi đến trước mặt Tô Thi Thi, xắn tay áo lên, lộ ra một cả một cánh tay hình xăm, ở trước mặt Tô Thi Thi quơ quơ, "Theo chúng tôi đi một chuyến, chẳng thế thì đến cha mẹ cô cũng đều không nhận ra cô nữa rồi!" (Mé, hình xăm vẽ mấy hồi, hù ai vậy >"<)
"Với các người đi nơi nào?" Tô Thi Thi vẻ mặt bình thản hỏi han, đồng thời âm thầm quan sát đến bốn phía.
Cô hiện tại đứng ở vị trí vừa lúc ở một cái góc chết, bên cạnh không có người qua lại, cho dù là kêu cứu, phỏng chừng người khác cũng nghe không được.
Hai tên côn đồ này hiển nhiên là tính kế tốt từ trước, liền chờ lúc cô đi qua nơi này mới xuất hiện.
Xem bộ dạng này, không biết chừng cũng sớm đi theo cô thời gian dài rồi!
"Cô nếu để cho chúng tôi ra tay mà nói, kết cục sẽ rất khó coi đó." Hai người trẻ tuổi hướng tới Tô Thi Thi vây lại, ánh mắt bì ổi nhìn chằm chằm bộ ngực Tô Thi Thi. (nhìn đi, nhìn đi, Dịch nhà tui hay ăn giấm chua lắm, tui thầu cho ổng 1 container giấm rồi đó, nhìn đi, ổng móc mắt mấy người cho coi =))
Không nghĩ tới, cô gái này mới nhìn qua không có gì đặc biệt, dáng người lại nóng bỏng như vậy! Nhất là ánh mắt kia thật rất được.
Hai người liếc nhau một cái, đều đã hiểu rõ ý tứ đối phương.
"Các người đừng tới đây, bản thân tôi tự đi. Bằng không cứ dằn co như thế này bị người khác nhìn đến, đối với các người cũng không có lợi." Tô Thi Thi vội vàng nói.
Hai người kia không phải người lương thiện, Tô Thi Thi không xác định chính mình có thể đánh thắng được người hai bọn họ hay không, cùng bọn họ chống đối phỏng chừng người chịu thiệt hẳn là cô.
"Sớm như vậy không phải tốt hơn sao, " cái người thanh niên tóc vàng kia hướng phía trước liếc nhìn, "Đi thôi."
Tô Thi Thi kéo chặt áo khoác lên cổ áo, bước nhanh hướng phía trước đi đến, lúc cô vừa đi, âm thầm đưa mắt nhìn về phía sau.
Nhưng hai tên côn đồ kia không có nhìn đến động tác của Tô Thi Thi, cho rằng cô sợ hãi, đắc ý đứng ở hai bên Tô Thi Thi, cưỡng ép cô leo lên một chiếc MiniBus phía trước cách đó không xa.
Tô Thi Thi lên xe, đã bị bọn hắn dùng miếng vải đen bịt mắt. Dọc theo đường đi, hai người kia đều không có đối với cô động tay động chân.
Xe chạy ước chừng 10 phút liền dừng lại. Tô Thi Thi bị hai người dẫn đi tới một con đường rất dài đi bộ thêm một khoảng khá xa, mơ hồ cảm thấy được như là đang vào một tòa nhà, nhưng mà không biết đi đến nơi nào.
Phương Thanh Hoa hung tợn trừng mắt nhìn Tô Thi Thi, "Cô đem một nhà chúng tôi làm hại thảm như thế, hiện tại báo ứng đến rồi!"
"Báo ứng?" Tô Thi Thi cười nhạo, nhìn chằm chằm thẳng vào mắt Phương Thanh Hoa nói, "Tôi nhớ rõ bà trước kia rất thương yêu con gái nhỏ của mình? Nhưng mà cô ta hiện tại sống chết không rõ, bà có từng nhớ đến cô ta một lần sao?"
"Cô!" Phương Thanh Hoa biến sắc, bà không nghĩ tới Tô Thi Thi lại đột nhiên nhắc tới Đoàn Ngọc Lộ.
Sắc mặt bà ta lập tức hung dữ hẳn lên, trừng mắt nhìn Tô Thi Thi nói: "Nếu không phải tại cô, Ngọc Lộ của tôi làm sao có thể chết?"
"Chết?"
Tô Thi Thi trong lòng cười lạnh, thì ra bọn họ đều đã cho rằng Đoàn Ngọc Lộ đã chết.
Đúng là, nếu lúc trước không là có người hỗ trợ, Đoàn Ngọc Lộ đã sớm bị bán sang Trung Đông những nơi đó, hiện tại hẳn là cũng bị hành hạ chết đi rồi.
"Làm con gái của các người, quả thật rất đáng thương." Tô Thi Thi u ámnói.
Không biết là vì chính mình nói, hay vẫn lại là vì Đoàn Ngọc Tường cùng Đoàn Ngọc Lộ nói.
Cô nói xong ngẩng đầu nhìn thẳng quan sát hai vợ chồng điên trước mặt, giọng nói băng lãnh: "Hổ dữ không ăn thịt con, các người ngay cả súc sinh cũng không bằng! Nếu lúc đó các người cứu cô ta, cô ta sẽ có cái kết cục như vậy sao? Các người chỉ lo lợi ích chính mình, đem con của chính mình đẩy vào trong hố lửa, tôi thấy kẻ gặp báo ứng chính là các người mới đúng!"
"Mày là thứ tiện nha đầu, đến lúc này còn dám mạnh miệng!" Đoàn Chấn Ba xông lên trước, dương tay lên hận không thể quất chết Tô Thi Thi.
Đúng lúc này, cửa nhà xác bị đẩy ra, xông tới một đám người.
Tô Thi Thi đang nhìn đến đám côn đồ này tên khi đó, trong lòng mạnh trầm xuống.
Hẳn không khoa trương như thế đi?
Lại có mười mấy người, như thế nào đánh thắng được đây!