Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 448 : Tiết mục nhàm chán?

Ngày đăng: 21:35 20/04/20


Giọng nói ôn nhu ấm áp, ở trong gió rét lạnh như tuyết tán loạn rơi vào trên cổ, khiến cho người ta rùng cả mình.



Nhậm Tiếu Vi cả kinh há to miệng, hoàn toàn quên phản ứng.



Bùi Dịch nói những lời này ngừng nhiều lần, đem thân phận người kia nói được rõ ràng.



Anh là cố ý cũng như khẳng định thân phận người kia.



Nhậm Tiếu Vi trong lòng có chút bối rối, lần đầu tiên đối mặt con trai mình đến nói cũng không dám nói.



Nhưng chỉ một cái chớp mắt, Bùi Dịch lại tiếp tục nói.



"Nghe nói tranh của người đó rất nổi tiếng. Mẹ thích của người đó vẽ?"



"Phải... Đúng vậy đó. Tranh của ông ta vẽ có giá trị không gian rất lớn." Nhậm Tiếu Vi bài trừ một nụ cười tươi tắn, khẩn trương theo tiếp lời của anh.



Lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện, vừa rồi nói lập tức như thế, sau lưng bà vậy mà xuất ra một tầng mồ hôi lạnh.



Bùi Dịch lại giống như người không có việc gì, vẻ mặt vẫn như thường, đỡ Nhậm Tiếu Vi tiếp tục đi về phía trước, không ai biết anh lúc này đang nghĩ cái gì.



Nhậm Tiếu Vi tim đập lại vẫn là có chút nhanh, muốn nói cái gì đó dời đi lực chú ý, mà lại sợ càng nói càng sai.



Nhưng không hỏi ra rõ ràng, phỏng chừng đêm nay ngủ không an ổn rồi.



Cuối cùng, bà vẫn lại là hỏi lên.



"Con tại sao lại quan tâm để ý đến ông ta rồi hả?" Nhậm Tiếu Vi giống như tùy tiện hỏi han.



Bùi Dịch nhàn nhạt nói: "Những chuyện liên quan đến Hỗ gia, con đều sẽ chú ý."



"A...." Nhậm Tiếu Vi không hiểu nhẹ nhàng thở ra.



Bà biết Bùi Dịch gần đây cùng đứa cháu đức tôn của Hỗ gia đấu đánh gay gắt, để mắt Hỗ gia có thể hiểu được.



"Nghe mẹ một câu, không cần cùng Hỗ gia nhiệt náo quá căng thẳng. Đối với tất cả mọi người không có lợi." Nhậm Tiếu Vi nói.



Bùi Dịch ánh mắt nhìn về phía trước, rất nhiều lời muốn nói lại không cách nào nói ra miệng.



Anh không biết mẹ anh tới cùng có biết năm đó nguyên nhân thật sự khiến cha anh chết hay không. Chuyện đó anh vẫn đều là chính mình âm thầm điều tra, mà mẹ anh dường như chỉ nghĩ muốn tìm Đoàn gia báo thù.



Ở bên ngoài, năm đó chính là Đoàn Kế Hùng lên kế hoạch hại chết cha anh.



Trầm mặc một hồi, Bùi Dịch mới nói: "Hỗ Sĩ Minh muốn theo đuổi Thi Thi, con không có khả năng thờ ơ."



Đề tài bỗng nhiên chuyển tới Tô Thi Thi rồi, Nhậm Tiếu Vi nghe được tên Tô Thi Thi lập tức cũng có chút không vui.




Bùi Dịch sắc mặt có chút cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình LCD khổng lồ trước mặt đang truyền tiết mục hài kịch, nhướng mày.



Một nhóm người nói năng lộn xộn nghe không hiểu, lại đánh lại nháo, có cái gì hay!



"Đây là truyền thống rồi, anh phải có lòng tự hào dân tộc, hiểu hay không!" Tô Thi Thi cười tựa đầu vào trên vai Bùi Dịch, cười hề hề nói.



Bùi Dịch biểu tình cứng ngắc lại bị động tác của cô, trong phút chốc mềm mại rồi.



Bùi tiên sinh từ nhỏ liền không xem TV được mấy lần, đối với anh mà nói, xem tivi loại chuyện này là cực kỳ lãng phí thời gian.



Nhưng hôm nay, người một nhà sống chung một chỗ, bị cô vở nhỏ mà anh yêu thương nhất này nhẹ nhàng dựa vào, dường như những âm thanh kêu hô kia cảm giác khiến cho người ta đau đầu cũng không phải khó nghe như thế rồi.



Xem một hồi, Tô Thi Thi đứng lên đi tới trong phòng, chỉ chốc lát cầm một xấp bao tiền lì xì đi ra.



"Muốn đợi anh trở về rồi cùng phát." Tô Thi Thi đem tiền lì xì đặt lên trên tay Bùi Dịch, có chút khó xử.



Bùi Dịch trong mắt đều là nhu ý, trong lòng ấm áp vô cùng



Bùi Dịch tiếp nhận tiền lì xì, phát tiền lf xì cho mọi người trong phòng.



Quản gia cùng Tiểu Ưu vui vẻ nói Cát Tường, Phương Ngọc Hoa trên mặt cũng đều là tươi cười.



Phương Ngọc Hoa cũng bày xuất mấy bao lì xì bà đã chuẩn bị tốt, đưa cho vợ chồng son.



Tô Thi Thi cười đến giống như Tiểu Dã Miêu.



Trước kia chỉ có cô cùng bà nội hai người thời điểm, trong nhà dù cho có cực khổ thế nào, lúc năm mới bà nội cũng sẽ cho chuẩn bị tiền lì xì cho cô, bảo đó là lộc.



Hiện giờ cuộc sống đã đầy đủ hơn, tiền lì xì cũng đã nhiều lên rất nhiều, nhưng mà những chuyện ấm áp này vẫn cũng chưa thay đổi qua.



Bà nội đã lớn tuổi chịu không được, xem thêm một giờ liền đi nghỉ. Tống Trọng Hạo cùng Đức An lại vẫn ở bên ngoài ngoạn chơi không trở về, Tô Thi Thi dặn dò bảo an cho họ để cửa chờ hai người kia trởe về, sau đó liền cùng Bùi Dịch trở về phòng rồi.



Cùng mấy người bạn lúc trước đã gọi điện chúc tết qua. Hiện tại lúc này chính là thế giới của hai người.



Hai người trước đi tắm rửa, rồi chui vào trong chăn, bắt đầu tựa vào nhau nói chuyện phiếm.



Bùi Dịch: "Trước kia em đón tết đều là như vậy sao?"



Tô Thi Thi kỳ quái nhìn anh: "Chẳng thế thì trải qua như thế nào?"



Bùi Dịch ngậm miệng, trầm mặc không nói.



Làm rồi cơ mà ngủ quên quên đă ng 😂😂😂😂😂😂😂